Chương 41: Khẩn trương 2

Bạch Lang nhận được lọ sứ cùng phong thư từ tay Khanh Cách, không cần nhiều lời hắn cũng đủ hiểu chuyện gì đang diễn ra, e rằng thời gian hữu hạn. Nếu như không nhanh, nhất trấn nhất vạn mạng người đều không còn xác.

- Khanh Cách tỷ tỷ, chúng ta đi thôi

- Ân

Khanh Cách chắc chắn gật đầu một cái, theo bóng lưng Bạch Lang nhỏ bé tiến ra cửa trước, đằng sau là muội muội khả ái nhưng đầy mạnh mẽ. Nàng chỉ biết thở dài, tương lai của hai đứa trẻ, chắc chắn sẽ khiến không ít kẻ phiền não.

Rốt cục thì nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn.

- Ca!

Bạch Thố cất tiếng, chân nhỏ chạy theo bóng lưng Bạch Lang.

- Ca! Ca đi đâu?

Bạch Lang dừng cước bộ, xoay người thì bắt gặp bất an ánh mắt của tiểu muội mình. Nhẹ giọng nói:

- Thố Nhi, ca với Khanh Cách tỷ tỷ hướng Nhĩ Hầu các đi . Muội nhớ làm theo chủ tử phân phân phó. Tuyệt đối bất khả xảy ra sai sót, ca sẽ sớm đuổi theo.

Bạch Thố mím mím môi, gật đầu chắc nịch một cái rồi thân ảnh mau chóng biến mất. Bạch Lang cùng Khanh Cách tiếp tục tiến ra phía cổng, phía cổng đã có sẵn một chiếc xe ngựa gỗ tầm thường, trông không có gì nổi bật đã đợi sẵn ở đó.

- Đợi...đợi một chút!

Có tiếng gọi lại cất lên:

- Bạch Lang công tử xin hãy nán lại một chút!

Bạch Lang đã sẵn một chân chuẩn bị leo lên xe, quay đầu lại theo hướng giọng nói. Nữ nhân khuynh thành, tóc búi Viên Kế để lộ khoảng trán cao đẹp, ngũ quan sắc xảo, lại có một chút non nớt đang hốt hoảng chạy đến. Bạch Lang ngạc nhiên hô lên:

- Thủy Tiên tỷ tỷ!

Một trong tứ đại bông hoa của Chu Phương lâu, tuy với Tinh Khôi không trong trẻo bằng, nhưng lại có nét mặn mà hơn, so sánh đôi nhân nhược vân thủy. Chỉ cần yêu thích bên nào hơn, đương nhiên bên đó mỹ hơn.

- Nô tỳ có thể cùng công tử cùng đi không? Dù sao công tử với Khanh Cách tỷ tỷ đã bị Nhĩ Hầu gia nhân nhìn thấy, để hai người như vậy vào Nhĩ Hầu các cũng không ổn...

Bạch Lang nghe vậy liền quay sang nhìn Khanh Cách một chút rồi im lặng suy nghĩ. Thủy Tiên tỷ tỷ nói hoàn toàn đúng, hắn cũng đã có chuẩn bị. Thế nhưng lo lắng khác lại nhảy ra trong đầu Bạch Lang, liệu vị tỷ tỷ này...

- Để nàng ta đi cùng đi

Thanh âm đạm bạc cất lên, làm cả 3 người giật thót mình vội vàng kính cẩn cúi người, đồng thanh hô:

- Chủ tử!

Mộ Dung Hiểu Nguyệt hắc y yêu kiều, mặt nàng vẫn được che bởi một tấm lụa mỏng nhưng vẫn không thể che hết được vết bớt đỏ kéo lên chân mắt bên phải của nàng. Nhưng khí chất này, tuyệt đối không một ai dám nói nàng là xấu nữ.

- Thủy Tiên, người từng là thương nhân duy nhất nữ nhi, chắc cũng biết đàm đạo với thương nhân.

- Nô tỳ tự bêu xấu

Thủy Tiên kính cẩn đáp, trong lòng khẽ run lên một chút khẩn trương. Chu Phượng lâu chủ ngàn năm lạnh lẽo trong trẻo, chỉ ngoại trừ thân cận như Bạch song sinh huynh muội hoặc chưởng quản Khanh Cách, thì chưa một ai được vinh hạnh diện kiến lâu chủ nhan sắc, nhưng người làm ở đây đồn rằng, lâu chủ đẹp tựa thiên tiên, một vẻ đẹp hoàn mỹ vô thực, không ai sánh bằng. Thế nhưng vết bớt đỏ kia.....

- Chuyện của ngươi ta không quan tâm.

Mộ Dung Hiểu Nguyệt nói:

- Nhưng nếu người của ta gặp chuyện gì, ta tin tưởng ngươi biết được hậu quả của mình.

Thủy Tiên nuốt nước bọt, vội vàng quỳ xuống:

- Chủ tử xin hãy an tâm, nô tỳ tuyệt đối sẽ không để liên lụy đến Chu Phượng lâu!

- Đừng mạnh miệng gọi ta chủ tử khi tâm ngươi vốn không phải người của ta.

Nàng vừa nói, tiến ra phía cổng, cũng không quên ném thêm câu nữa:

- Các ngươi có 2 canh giờ. Khi các ngươi quay lại lập tức xuất phát.

- Thuộc hạ/nô tỳ minh bạch!

Xe ngựa lăn bánh, bắt đầu tiến vào trung tâm Trường An phồn thịnh. Thủy Tiên ngồi đối diện với hai người còn lại, ngoài xe nào là tiếng nhân qua lại, tiếng roi quất cùng với tiếng lộc cộc của bánh xe gỗ thế nhưng trong này lại im lặng đến phát sợ, câu nói của lâu chủ, ít nhiều cũng lộ ra được mấy phần, mà Bạch Lang vốn thông minh, chỉ sợ đã đoán ra gần hết rồi.

- Bạch Lang công tử....

Thủy Tiên định mở lời trước tiên, nhưng lập tức bị Bạch Lang cắt ngang:

- Tỷ không cần phải nhiều lời, như chủ tử đã nói, chuyện của tỷ đệ không quản. Thế nhưng vào lúc dầu sôi lửa bỏng như này, chị lợi dụng Chu Phượng lâu để trả tư thù. Coi như tỷ có thể giúp một lần, nhưng nếu mọi người bị liên lụy, không cần đến tay chủ tử, đệ tuyệt sẽ không bỏ qua đâu.

Thủy Tiên chỉ im lặng cúi đầu, không nói gì nữa. Bầu Không khí lại tiếp tục ngột ngạt, không ai nói với ai câu nào, cho đến lúc Khanh Cách không thể chịu được, bèn cất giọng:

- Vậy Bạch Lang tiểu đệ! Kế hoạch của chúng ta như nào đây.

Lúc này Bạch Lang mới sực nhớ, từ trong túi áo lấy ra một lọ sứ, đưa cho Thủy Tiên:

- Tỷ vào trong đó, đòi gặp bằng được Nhĩ Hầu Liên, bảo có đồ tốt cần giao dịch gấp!

- Vậy...Nhĩ Hầu Ý Liêu! Nô tỳ có thể gặp Nhĩ Hầu Ý Liêu không?

Thủy Tiên run lên, gấp gáp hỏi Bạch Lang, dù sao mọi chuyện cũng đã rõ rồi, nàng cũng không có ngu ngốc che giấu Bạch Lang liền hỏi thằng.

Bạch Lang hơi nhướn nhướn lông mày, có đôi chút ngạc nhiên nhưng cũng không có gì lạ lẫm. Bình thản trả lời.

- Sẽ! Sau khi Nhĩ Hầu Liên nhìn thấy vật này.

- Nhĩ Hầu Ý Liêu là ai?

Khanh Cách lên tiếng hỏi.

- Một lão già chó đẻ!

Thủy Tiên cắn răn, giọng điệu không giữ được bình tĩnh rít lên. Khanh Cách cùng Bạch Lang không còn nói gì, cũng không có gì thắc mắc trong lòng, thời gian lặng lẽ trôi đi thật chậm. Nửa nén hương sau, nàng mới bình tĩnh lại, nói:

- Bạch Lang công tử, chúng ta cần bao nhiêu bạc?

Bạch Lang nhìn Thủy Tiên, ánh mắt hắn ánh lên vài tia thâm thúy. Trầm mặc một chút mới trả lời:

- Thủy Tiên tỷ tỷ, đệ hi vọng, tư thù của tỷ với Nhĩ Hầu gia đủ lớn.

- Ý công tử là sao?

Nàng có một chút không hiểu, đoạn thấy ánh mắt của Bạch Lang dừng lại trên chiếc lọ sứ trên tay mình, Thủy Tiên thắc mắc:

- Vật trong này.....đáng giá bao nhiêu.

Bạch Lang im lặng, từ từ giơ 3 ngón tay lên., để nàng ta đoán:

- 300 lượng bạc?

Hắn lắc đầu.

- 3000 lượng bạc?

Hắn lại lắc đầu.

- 3....3...vạn lượng bạc?

Không phải chứ, vật nhỏ như vậy?.

Hắn tiếp tục lắc đầu.

-30...30...vạn lượng bạc.

Cái này...không phải là ......?

- 30 000 vạn lượng! - Bạch Lang lên tiếng.

Hí!!!!!

- Bạch Lang công tử, đã đến nơi rồi!

Xe ngựa dừng lại ở một ngõ hẻm, cách Nhĩ Hầu các chừng tầm bách trượng. Thiếu nữ xinh đẹp từ tốn bước xuống xe. Khuôn mặt nàng còn giữ nguyên nét kinh sợ, chầm chậm li khai. Trong xe ngựa, đôi nhân một tiểu một đại hướng mắt nhìn về hướng mỹ nhân vừa đi khỏi, không khỏi thở dài.

- Sao đệ lại nói cho nàng ta biết?

- Mục đích của chúng ta là tiền. Với lại, tỷ ấy từng là con gái của thương gia, chắc chắn giá trị của vật đó ít nhiều cũng hiểu rõ.

- Lỡ đâu, nàng ta phản bội chủ tử thì sao?

- Thế nên đệ mới nói ra. Chủ tử từng nói, kẻ có tật giật mình, danh dự cao, khi bị nói trúng tim đen, chắc chắn sẽ làm ngược lại điều mà người khác nghi ngờ.

Bạch Lang điềm tĩnh đáp, chủ tử trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Mấy điều về nhân tâm, một mực giảng giải rất kỹ lưỡng cho hắn, Bạch Lang tuy không hiểu hết, nhưng hắn vốn thông minh. Áp dụng mấy cái này không có gì là khó khăn với hắn.

Khách Cách thấy vậy, liền vỗ tay một cái:

- Hảo cao kiến!

Ay yo, có truyện rồi đây...

-