Chương 26: Chân tướng (1)

- Hầu Thất!

Mộ Dung Hiểu Nguyệt gọi một tiếng, Hầu Thất ngay lập tức hiện thân, Bạch Thố cùng Bạch Lang giật mình, vội vàng lùi lại phía sau hai bước. Đây cũng là lần thứ hai hai đứa bé gặp người này nhưng vẫn có một chút sợ sệt. Bạch Lang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải người kia coi thường huynh muội mà đưa những người có thân thủ lợi hại như thế truy sát, e rằng hắn cùng muội muội không sống được đến tận bây giờ.

- Ngồi đi. - Mộ Dung Hiểu Nguyệt nhàn nhạt ra lệnh. Sau đó cũng xoay người phi thân lên tảng đá cao ngất vừa rồi. Đơn giản vì đây là chỗ ngồi ưa thích của nàng, đây cũng là nơi nguyên khí linh động nhất trong hang.

Hang đá vô cùng rộng, những tảng đá nối tiếp nhau cái cao cái thấp. Chính giữa là một tảng đá to nhất được mài bằng phẳng, trên đó có không ít đồ như tách trà, bút, giấy .. Đây là những đồ sư phụ mang từ bên ngoài vào, Mộ Dung Hiểu Nguyệt một chút cũng không động, chí ít thi thoảng cũng đem tách trà đi rửa cho khỏi bụi, rồi đặt lại như cũ, căn bản nàng không thích uống trà.

Bạch Lang cùng Bạch Thố rụt rè chọn một nơi rồi ngồi xuống, dáng vẻ nghiêm chỉnh chờ đợi Hầu Thất, trong lòng bất an nổi lên cuồn cuộn nhưng chỉ còn cách đè nén xuống.

Hầu Thất chỉ quan sát hai đứa trẻ trong một khoảnh khắc, rồi chậm rãi mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt, hoàn toàn bình thản:

- Hoạ triều năm 215 cáo trạng, Bộ tể tướng Bộ Cẩn Du âm mưu tạo phản, lén lút nuôi quân, coi rẻ hoàng quyền đánh cắp Hổ Phù. Hoàng Thượng hạ lệnh, chu di cửu tộc nhưng xét nhiều năm quan trường lập nhiều công lớn, Bộ gia được tha nhưng tài sàn sẽ bị tịch thu, tước chức quan biếm làm thứ dân đầy đến Hoang Châu. Bộ Cẩn Du cùng Bộ phu nhân Hoa thị chém đầu làm gương cho dân chúng. Thái tử là người cũng liên quan, tước chức vị đầy vào lãnh cung, cả đời không được bước chân ra ngoài, hoàng hậu Bộ Thiên Dung phế bỏ, biến là thứ dân cùng Bộ gia đầy đến hoang châu.........

- Aaaa!!!!!!

Một tiếng gào thét tê tâm liệt phế cắt đứt lời nói đều đều của Hầu Thất. Hầu Thất thấy thế cũng ngậm miệng mình lại, kiên nhẫn nhìn hai đứa trẻ trước mặt.

Bộ Bạch Thố thực sự không chịu được nữa, trực tiếp gào rống lên, nước mắt nàng chảy thành từng giọt chạm xuống nền đất. Miệng không ngừng gào thế, giọng của Bạch Thố vốn lảnh lót trong trẻo, bây giờ đều đã khản đặc lại rất bi ai. Bộ Bạch Lang bên cạnh khuôn mặt cũng đỏ ửng lên, hai mắt hắn ầng ậc nước, hắn cố đè nén không khóc, nhưng nước mắt cứ thế vẫn chảy xuống. Hai tay Bạch Lang bao bọc Bạch Thố, cố điều chỉnh hơi thở mình để không nấc lên từng con, giọng run run không ngừng vỗ về:

- Ca ở đây, ca ở đây....

Sau một khác, tiếng Bạch Thố nhỏ dần, Bạch Lang đưa ống tay áo lau sạch nước mắt, cũng không quên lau cho Bạch Thố. Hai đứa bình tĩnh lại, nhìn Hầu Thất ánh mắt thêm vài phần cương quyết.

Hầu Thất ngước lên xem ý tứ chủ tử, thấy nàng gật đầu nhẹ rồi giọng mới đầu đều lên tiếng tiếp :

- Tướng quân Mộ Dung Cảnh lập công lớn bảo vệ Hoàng gia, phát hiện âm mưu phản đồ, Hoàng thượng ban thưởng Mộ Dung Cảnh thượng phẩm Quận Công hiệu Hải An. Trao quyền chỉ huy 3 vạn quân vùng biên giới giáp biển Đông Hải.

Lần này không còn một tiếng khóc, một lời oán trách, chỉ có sự im lặng một cách quỷ dị. Mộ Dung Hiểu Nguyệt âm thầm quan sát hai trẻ, phát hiện trong ánh mắt chúng không còn sự ngây thở của tiểu hài tử nữa. Đôi mắt đã ánh lên sự hung tàn, tràn ngập cừu hận. Đôi mắt ấy Mộ Dung Hiểu Nguyệt thập phần quen thuộc , chính là của nàng kiếp trước, là lúc nàng trực tiếp nhìn cha mẹ mình cơ thể bốc cháy, không ngừng la hét đau đớn, là lúc nàng nhận ra chính kẻ đã khiến cha mẹ mình như vậy lợi dụng nàng.

- Nên giữ đầu óc thanh tỉnh!

Mộ Dung Hiểu Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở, không nên để cừu hận làm mờ mắt.

Bộ Bạch Lang cùng Bộ Bạch Thố cũng tỉnh lại, sát ý cũng giảm đi, cùng nhau hướng Mộ Dung Hiểu Nguyệt ý tứ: Đã hiểu!

Mộ Dung Hiểu Nguyệt nhấc miệng cười hứng thú, bình thản cất tiếng gọi:

- Bạch Lang!

- Chủ tử phân phó - Bộ Bạch Lang liền đứng dậy, học bộ dáng của Hầu Thất, chấp hai tay hướng Mộ Dung Hiểu Nguyệt cúi người.

- Phân tích! - nàng thực tò mò, năng lực Bạch Lang còn có thể đi xa đến đâu a?

Chương này hơi ngắn xíu vì ta sẽ chia ra thành nhiều phần, mọi người thông cảm a