Chương 2

Đợi đến khi miệng huyệt đã đem mật hương trên ngọc chày hút hết Lam Chiến Chu mới rút ra, toàn bộ bí khẩu đã bị cao mật thấm vào cực kỳ da^ʍ mỹ, bên trong ngậm đầy nước giống như chỉ cần động nhẹ là nước sẽ theo cúc huyệt hồng nhạt chảy ra.

“Được rồi”, Lam Chiến Chu đem ngọc chày cất vào khàn giọng nói. Thiên Âm nâng eo ngồi dậy, duỗi lưng một cách lười biếng: “ Mệt chết ta.” Theo tư thế hắn đứng dậy hai cánh mông khép kín, kẽ mông sâu thẩm co rút không tràn ra một giọt mật vì đã bị bí khẩu khóa chặt.

Lam Chiến Chu không khỏi cảm thán thân mình của Thánh tử đại nhân quả thực là cực phẩm nhân gian “ Mời Thánh tử đại nhân nằm thẳng”.

“ Haiz phía trước còn chưa xong” Thiên Âm bất mãn than thở một câu rồi duỗi eo, một lần nữa nằm xuống, tay chân tự nhiên phơi bày đặt trên tháp.Thánh tử đại nhân trắng nõn như ngọc nằm trên tấm đệm lông thiên nga có màu ngọc xanh nhung, trông ngài như 1 viên Bạch Ngọc xinh đẹp thượng hạng.

Lam Chiến Chu tiếp tục thò tay lấy một khối mật cao, đặt vào lòng bàn tay xoa nắn để làm mềm rồi nhỏ từng giọt từng giọt lên xương quai xanh, hai vυ", xương sườn và giữa rốn của Thiên Âm, sau đó đưa tay chậm rãi vồ về chơi chúng.

Da thịt Thánh tử cực kỳ mềm mại, hai tay Lam Chiến Chu mơn trớn l*иg ngực hắn từ trên xuống dưới làm cho thân thể của hắn khẽ run rẩy. Thiên Âm khẽ nhắm hai mắt, đôi mi dày run run, thân thể hắn quá mẫn cảm, may mắn là Lam Chiến Chu hạ thủ đặc biệt nhẹ nhàng không làm hắn cảm thấy khó chịu.

Đôi tay to lớn của Lam Chiếm Chu mềm nhẹ vỗ về chơi đùa trước ngực Thiên Âm, ôn nhu đem 2 vυ" trước ngực xoa nắn. Thánh tử biểu tình thoải mái thả lỏng cơ thể.

L*иg ngực trắng nõn của Thánh tử bằng phẳng có chút đơn bạc ở mặt trên có hai khỏa đầṳ ѵú màu hồng nhạt kích cỡ như hạt đậu Hà Lan, quần thâm nhạt màu, tròn tròn nhỏ nhỏ nhìn qua có vẻ vừa dễ thương vừa lười biếng.

Lam Chiến Chu biết đầṳ ѵú của Thánh tử sẽ không bị ai chạm vào cho đến khi y bắt đầu chủ trì lễ cầu phúc. Thân thể của y sẽ bị những nam nhân khác nhau đυ.ng chạm, vuốt ve, cắи ʍút̼, khi đó vυ" của Thánh tử sẽ ngày càng đầy đặn, đầṳ ѵú ngày càng cao ngất, đến khi đầṳ ѵú xinh đẹp sinh ra sữa tươi da^ʍ mỹ thì từ đó về sau Thánh tử mới có thể tiến hành chúc phúc bằng sữa từ vυ".

Lam Chiến Chu nhìn chằm chằm bộ ngực bằng phẳng của Thiên Âm tưởng tượng chúng nó sẽ ngày càng lớn, quần thâm bên vυ" cũng sẽ bị hút ngày càng đậm màu, đầṳ ѵú xinh đẹp sưng lên, những dòng sữa tươi theo đầṳ ѵú cao ngất trượt xuống, cảnh tượng đó sẽ da^ʍ mỹ đến thế nào.

Hai tay Lam Chiến Chu mân mê trước ngực Thiêm Âm thật lâu, cẩn thận mà kiềm chế không đυ.ng vào đầṳ ѵú của Thiên Âm. Có trời mới biết hắn muốn đem đầṳ ѵú khả ái như Ruby kia ngậm vào miệng cỡ nào, đùa bỡn chúng, mυ"ŧ chúng làm cho chúng sưng to lên nhờ môi lưỡi của mình.

Lam Chiến Chu lại lấy thêm một ít cao bôi lên rốn Thiên Âm, dùng tay ôn nhu xoa bóp. Vòng eo Thiên Âm rắn chắc thon dài, hai tay siết chặt là có thể ôm được hết, mông hắn cực kỳ nở nang cho dù có nằm thẳng cũng có thể nhìn thấy được vòng eo thon gọn nối liền với cái mông tạo thành những đường cong mê người.

Mát xa xong vòng eo, Lam Chiến Chu ưu nhã vỗ về chơi đùa hai chân Thiên Âm, hai chân Thiên Âm dài mà thẳng, đường cong trơn nhẵn tuyệt đẹp, lần nào cũng làm hắn yêu thích không rời tay. Mát xa xong hai tay hai chân Lam Chiến Chu đưa đầu ghé sát vào tai Thiên Âm “ Mời Thánh tử đại nhân đem chân mở ra.” Thanh âm Lam Chiến Chu trầm thấp khàn khàn, Thiên Âm mơ hồ mở mắt nhìn thấy đối phương cách mình quá gần, chóp mũi cao ngất của hắn đã sắp đυ.ng đến vành tai của mình. Thiên Âm chớp chớp mắt mới kịp phản ứng phía trước của mình bị Lam Chiến Chu chơi đùa thoải mái quá mức làm cho hắn thư giãn đến sắp ngủ.

Mặt Thiên Âm chậm rãi đỏ ửng nhìn Lam Chiến Chu: “ Chiến Chu ca ca, ca làm chậm một chút, ta không muốn giống như lần trước” Thiên Âm chưa nói xong đã ngượng ngùng dời tầm mắt nhìn Lam Chiến Chu, y nhớ tới lần trước mặt trước của mình đã biểu hiện đáng xấu hổ thế nào.

Lam Chiến Chu nhìn y nhẹ giọng nói: “ Đừng khẩn trương.” Thiên Âm gật đầu sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Lam Chiến Chu mà chậm rãi mở hai đùi ra. Ánh mắt Lam Chiến Chu như là ngọn lửa hừng hực cháy làm Thiên Âm ngượng ngùng nghiêng mặt đi.

Lam Chiến Chu chăm chú nhìn cảnh đẹp trước mắt. Dù cho có nhìn cơ thể Thánh tử bao nhiêu lần đi nữa thì hắn vẫn sợ hãi tán thưởng tại sao trên thế gian lại có cảnh đẹp tuyệt trần như vậy.

Hạ thể Thiên Âm sạch sẽ không có một cọng lông, côn ŧᏂịŧ màu hồng phấn thon dài thanh tú làm lộ ra một ít điểm như trẻ con. “Ngoan, mở rộng chân ra một chút nữa” Lam Chiến Chu mê hoặc nói. Thiên Âm nhắm mắt đem hai chân mở rộng hoàn toàn, y biết nếu không làm như vậy thì Lam Chiến Chu sẽ kêu thị nữ hai bên tới banh đùi y ra đem cơ thể y mở rộng phơi bày, như vậy càng khó xem hơn.

Hai chân Thiên Âm hoàn toàn mở ra, hoa viên bí mật nhất, xinh đẹp nhất hiện ra trước mắt Lam Chiến Chu. Phía dưới côn ŧᏂịŧ phấn hồng có một hoa huyệt màu hồng nhạt, hai phiến âm thần gắt gao hợp tại một chỗ run run rẩy rẩy tiếp nhận ánh mắt nóng bỏng âu yếm của nam nhân.

Lam Chiến Chu thấy bộ dáng thẹn thùng như vậy của Thiên Âm bèn muốn trêu chọc y, hắn ghé sát vào tai Thiên Âm nhẹ giọng nói: “ Mới như vậy mà đã chịu không nổi, tương lai nơi này của ngươi sẽ bị rất nhiều nam nhân nhòm ngó, vuốt ve, cắи ʍút̼ cho đến khi đóa hoa của ngươi sưng lên, ngay cả bên trong hoa huyệt cũng sẽ bị hút đến phình to lên gấp mười. Còn có tiểu trân châu nữa, hiện tại nó chỉ nhỏ như hạt đậu, tương lai nó sẽ to gấp mười mấy lần, sờ nhẹ một chút là hoa huyệt sẽ chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ, sau đó sẽ bị nam nhân ngậm sâu vào trong miệng hút uống từng ngụm nước da^ʍ.”

“Ngươi !!” Thiên Âm xấu hổ đến nỗi lỗ tai đỏ hết lên, không thể tin nổi những lời nói ngượng ngùng đó lại phát ra từ một người ôn nhu như Lam Chiến Chu. Tuy rằng y biết chúc phúc bằng hoa huyệt sẽ xảy ra những việc đó nhưng bị người khác nói ra như thế cũng không chịu nổi a !

Thiên Âm tức giận thò tay muốn đánh hắn, bị Lam Chiến Chu bắt được hắn tiếp tục nói vào tai Thiên Âm: “ Thiên Âm, lần đầu tiên chúc phúc bằng hoa huyệt hãy dành cho ta được hay không ?”. Thiên Âm cả người đều ngây ngốc quay đầu nhìn Lam Chiến Chu.

5 năm trước Lam Chiến Chu được chọn từ mấy người hậu duệ hoàng gia quý tộc để đưa vào Thánh điện đảm nhiệm chức người hầu của y. 5 năm sớm chiều bầu bạn Thiên Âm đã đem hắn xem thành anh trai cùng bạn bè tốt nhất, y đã quên Lam Chiến Chu là Lam gia Nhị công tử có đủ tư cách để nhận cầu phúc của y.

Nhớ tới sự trân trọng, ôn nhu và săn sóc của Lam Chiến Chu dành cho mình, lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của hắn Thiên Âm cảm thấy có chút thẹn thùng cùng với ngọt ngào, y muốn đem thứ tốt nhất của mình đưa cho hắn, cầu chúc hắn an khang hạnh phúc. Thiên Âm nhẹ nhàng gật đầu.

Lam Chiến Chu hai mắt sáng lên muốn ôm chầm lấy Thiên Âm nhưng nghĩ đến chức trách của mình nên nhịn xuống. Thiên Âm là Thánh tử, là người cao quý nhất Tuyết quốc, trừ khi tại lễ cầu phúc còn không thì không ai được quyền tùy ý chạm vào thân thể của y. Hoàn hảo mình là người hầu hạ y, có thể lợi dụng việc mát xa để có cơ hội đυ.ng chạm thân thiết.

Lam Chiến Chu càng ôn nhu vỗ về chơi đùa thân thể Thiên Âm, trừ tiểu côn ŧᏂịŧ cùng hoa huyệt là không thể đυ.ng vào còn lại đều bị hắn vuốt ve đủ từng tấc da thịt. Lam Chiến Chu càng quá phận lấy tay ngăn chặn, xô đẩy qua lại bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Thiên Âm cho đến khi hoa huyệt bị xoa đến mở ra, mơ hồ lộ ra tiểu đậu đậu cùng miệng huyệt.

Lam Chiến Chu đem mỡ bôi lên cánh hoa và miệng hoa huyệt, Thiên Âm bị kí©h thí©ɧ giật mình, hoa huyệt bị nhỏ từng giọt mỡ đến run rẩy, tiểu đậu đậu một vùng loang loáng mỡ bóng trông như viên chân trâu xinh đẹp màu hồng nhạt.

“ Tự mình banh mở hoa huyệt ra” Lam Chiến Chu ra lệnh. Thiên Âm ngạc nhiên nhìn hắn, nhìn hai mắt chứa đầy du͙© vọиɠ của Lam Chiến Chu. Thiên Âm nghe lời vươn tay, dùng ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy hai mảnh hoa môi nho nhỏ, hoa môi nhỏ mà lại trơn làm cho Thiên Âm không nắm chắc được, thử vài lần mới có thể khó khăn mà nắm lấy.

“Banh ra”. Thiên Âm đỏ mặt hai tay run rẩy nhẹ nhàng tách mở hoa huyệt để lộ ra miệng hoa hồng nhạt bên trong. Không khí trong lành đảo xung quanh hoa huyệt, miệng huyệt của Thiên Âm bị ánh mắt nóng như lửa của Lam Chiến Chu nhìnmuốn bốc cháy, bên trong đều tê dại ngứa ngáy.

“ Tiếp tục banh lớn hơn một chút cho ta xem bên trong” Thiên Âm xấu hổ muốn ngất xỉu thế nhưng vẫn cố gắng banh hoa huyệt rộng hơn, miệng huyệt cũng bị mở ra để lộ động thịt co rút mấp máy không ngừng, hoa huyệt thế mà chậm rãi chảy nước da^ʍ.

Thiên Âm nhanh chóng siết chặt hoa huyệt kết quả càng bị ma sát tê dại hơn, nước hoa huyệt trực tiếp tràn ra ngoài miệng huyệt chảy ra ngoài.

Lam Chiến Chu lấy ngón tay lau mật nước chảy ra bỏ vào miệng liếʍ “ Nước hoa huyệt của ngươi thật thơm”. “Ngươi… !” Biết rõ động tác của Lam Chiến Chu không hợp quy củ Thiên Âm vẫn nhịn xuống bởi y biết lúc nào hắn cũng trân trọng và tôn trọng mình.

“ Ngón tay đừng di chuyển, mở lớn thêm chút nữa”. Thiên Âm vừa định mắng hắn thì ngậm miệng khi thấy Lam Chiến Chu cầm gì đó trên tay, cố gắng chịu đựng xấu hổ đem hoa huyệt mở ra càng lớn. Lam Chiến Chu đã đổi một cái ngọc chày khác dính đầy cao tách mở cửa huyệt của Thiên Âm.

“Đón lấy đừng động đậy.” mật cao trên ngọc chày từ từ nhiễu xuống cánh hoa hồng nhạt, từng giọt từng giọt theo cánh hoa trượt dài xuống miệng huyệt sau đó bị hai phiến hoa môi tham lam mấp máy nuốt vào trong, chờ đến khi toàn bộ bên ngoài hoa huyệt đều bị tẩm hương mật Lam Chiến Chu mới đem ngọc chày dính đầy mật cao tiến vào.

Không biết qua bao lâu, ngón tay Thiên Âm đều đã mỏi Lam Chiến Chu mới đem chày ngọc rút ra cất trở về. Thiên Âm buông tay thở dốc ra một hơi. “ Hoa huyệt của ngươi tham ăn quá.” Lam Chiến Chu cười nhìn y nói.

Thiên Âm qua đầu đi không để ý tới hắn, là ai nhất định muốn dùng phương pháp quỷ dị như vậy, rõ ràng có thể đặt ngọc chày vào huyệt khẩu để tự mình hấp thu.