Chương 9

Đường Nhẫn an tâm thoải mái mà ngủ, hắn đã rất lâu không dựa vào người K thong thả nghỉ ngơi như thế.

Hắn thoải mái rêи ɾỉ một tiếng mới chậm rãi mở mắt ra, khi hắn mỉm cười muốn nhìn xem K đang làm gì, thì thình lình hắn nhìn thấy một cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.

K trước nay đều chưa có thần sắc nghiêm túc như vậy, điều này làm trong lòng Đường Nhẫn không tự chủ mà sinh ra cảm giác sợ hãi.

"K, đã xảy ra chuyện gì?"

K đưa tay qua chậm rãi vuốt ve mặt Đường Nhẫn, lên tiếng

"Vừa nãy Đàm Chính gọi đến muốn báo ngươi biết lô vũ khí kia hắn đã dẫn ngừoi đoạt lại, nói ngươi cứ yên tâm."

Trong nháy mắt, cặp mắt xanh lam của Đường Nhẫn tràn đầy sợ hãi, hắn không nghĩ tới chuyện cấm kị là mình lừa gạt K cư nhiên bị vạch trần vào lúc này.

Hắn sớm đã đáp ứng K không làm những việc không sạch sẽ này, bằng không...hắn nguyện ý chịu bất cứ trừng phạt nào của K.

Nhưng tệ nhất là nếu K trừng phạt hắn bằng việc không quan tâm đến hắn nữa,...như vậy cuộc đời hắn cũng không còn ý nghĩa.

"Tại sao lại lừa dối ta?"

Thanh âm K khàn khàn, có chút bất đắc dĩ, hắn cừoi khỗ buông tay ra, tiện đà khẽ thở dài.

"Hay chúng ta tách ra một thời gian đi."

"Không! K, không được! Không được rời bỏ ta! Ta không cố ý lừa gạt ngươi! chuyện này...thực sự đây là vụ cuối cùng ta làm."

"Ta không muốn nghe giải thích."

K chậm rãi lắc đầu, che miệng lại bắt đầu ho khan.

"Xin ngươi hãy trừng phạt ta, bất kì phương pháp nào cũng được! Ta nguyện ý vì chuyện lừa gạt ngưoi mà chịu phạt."

Đường Nhẫn vội vàng ngồi xuống, một tay đỡ K, tay khác nhẹ vuốt lưng K.

Mất một lúc K mới ngừng ho khan, hắn đẩy Đường Nhẫn đang đỡ mình ra, nét nghiêm túc lạnh lùng trên mặt lúc này lại lộ ra mấy phần đáng thương.

"Lúc trước sự việc với Tạ Vấn Thiên ta cũng đã cảnh cáo ngươi, nhưng ngươi vẫn làm theo ý mình. Đường Nhẫn, sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn."

Trong lời nói K lộ ra vẻ kiên quyết mà trước nay chưa từng có, việc mà Đường Nhẫn lo lắng trước giờ cuối cùng cũng đã xảy ra.

Vào lúc này hắn không biết pahir biện hộ thế nào, càng không biết phải dùng cách nào để cầu xin K tha thứ.

"Đi gọi người giúp ta chuẩn bị đi, ta muốn trong hôm nay đi khỏi nơi này."

K liếc nhìn Đường Nhẫn đang kinh biến đến im lặng, giẫy giụa muốn mặc quần áo vào.

Trong chớp mắt, cặp mắt lam của Đường Nhẫn không hề lộ ra vẻ thuận theo, hắn đè hai tay của K xuống, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc khiên định hơn lúc nào hết.

"Ta sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta! Vĩnh viễn cũng không."

K biết, dựa vào bản thân tàn phế của mình sẽ không thể nào đối nghịch cùng Đường Nhẫn được, chỉ cần Đường Nhẫn không đáp ứng, hắn có thể mãi mãi cũng không rời khỏi được ngôi nhà này.

Thế nhưng trước phản kháng hiếm thấy của Đường Nhẫn hắn cảm thấy giật mình.

"Thế nào, ngươi là muốn giam cầm ta sao? Haha...ta một thân tàn phế như vậy ngươi cần phải làm vậy sao?"

"Được rồi! K, ta không muốn giam cầm ngươi."

Giữa chân mày Đường Nhẫn hơi nhíu lại, trên mặt xuất hiện một vẻ mất mát, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má K, tiếng nói tràn vẻ cầu khẩn

"Chuyện này là ta sai, xin ngươi cho ta vài ngày, xử lí xong chuyện này ta sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng."

"Nếu vậy, có lẽ mấy ngày này ta đều phải ở đây?"

K bất đắc dĩ cười một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc có vẻ nặng nề, hắn dựa đầu vào tường, hai tay cố gắng chống đỡ thân thể hư nhược, tuy không một tiếng trách móc nhưng ánh mắt sắc bén lại thể hiện tất cả.

"Xin lỗi."

Đường Nhẫn xuống giường, đứng qua một bên, hắn vẫn luôn cuối đầu, tựa hồ không dám đối mặt với K.

K cũng không nói thêm nữa, hắn biết tính cách Đường Nhẫn so với mình nhiều lúc còn cố chấp hơn.

Đường Nhẫn hít một hơi thật sâu, bắt đầu mặc lại quần áo, khi hắn đang muốn tròng quần vào, hắn theo bản năng đi lấy cái giang tắc inox đã bị vứt một bên.

"Không cần. Ngươi bây giờ đã không còn là nô ɭệ, không cần phải làm chuyện vô vị đó."

Thanh âm K khàn khàn nhje nhàng truyền tới, tay đang cầm đồ vật lạnh như băng kia của Đường Nhẫn tựa hồ run một cái.

Mà nội tâm hắn hiển nhiên càng run rẩy hơn nữa.

Thần sắc thống khổ cùng bi thương tràn qua đôi mắt băng lam, Đường Nhẫn mím môi, cố gắng đè nén nội tâm đau khổ.

K cười lạnh ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt bất lực đáng thương chưa bao giờ có của đối phương, không toát ra chút vẻ thương hại nào.

Hai người cứ im lặng giằng co như vậy, một lát sau, Đường Nhẫn vẫn cầm giang tắc nhét vào hậu huyệt, sau đó mới chậm rãi mặc quần vào.

Hắn mặc quần áo tử tế, thắt cravat, lúc này mới giơ tay trái lên để lộ ra ngón tay đeo nhẫn, dòng chữ trên nhẫn rõ ràng hiện lên trước mắt K.

"Ta mãi mãi là nô ɭệ của ngươi. Mãi mãi."

Đường Nhẫn nói xong câu đó, lập tức đem bờ môi khêu gợi ấm áp hôn lên chiếc nhẫn lạnh băng, ánh mắt yên lặng nhìn về phía K.

Nhìn bóng lưng Đường Nhẫn thẳng tấp rời phòng, thần sắc lạnh lùng của K lúc này mới xuất hiện một tia biến hoá.

Lông mày hắn nhíu lại, tay phải không tự chủ sờ vào ngón tay đeo nhẫn bên tay trái, chiếc nhẫn này cùng chiếc của Đường Nhẫn giống nhau như đúc, hắn phát ra một tiếng thở dài.

"Ta chỉ hi vọng ngưoi vĩnh viễn không tổn thương bản thân ngươi, tiểu nô ɭệ của ta."

Hết chương 9