Chương 8

"Ta biết ngươi đã nhịn rất lâu rồi. Biểu hiện của ngươi mấy ngày nay cũng không tệ lắm, hôm nay ta chấp thuận cho ngươi thoải mái một chút."

K vén chăn lên, hai tay bỏ vào một bên, tiếp theo hắn sẽ không chủ động hôn hay động tay, hắn biết Đường Nhẫn sẽ làm hết tất cả.

Đường Nhẫn nuốt nước miếng một cái, tựa hồ vẫn đắm chìm trong sự tưởng thưởng của K.

"Đừng ngây ngốc nữa, không lẽ ngươi muốn chờ lần sau lúc tâm tình ta tốt hơn sao."

K không nhanh không chậm nói, âm thanh trầm thấp mang theo một cảm giác bất khả kháng, uy nghiêm, hắn lạnh lùng nhìn Đường Nhẫn đang nằm nhoài trên người mình, đưa tay ra vuốt ve mái tóc đen bóng của đối phương.

Đường Nhẫn đương nhiên không muốn buông tha cơ hội ngàn năm một thuở này, hắn còn nhớ lần cuối cùng K làʍ t̠ìиɦ là nửa tháng trước.

Tuy rằng bình thường hắn cũng được phép lấy tay giải quyết, nhưng dù sao cùng người yêu chặt chẽ kết hợp với nhau mới càng có kɧoáı ©ảʍ.

Rất nhanh, Đường Nhẫn liền cởϊ qυầи L, khi hắn nhìn thấy cái kia của K nằm rạp bên trong lớp qυầи ɭóŧ, hắn lập tức đầy cung kính mà đem đôi môi của chính mình dán vào.

Hắn không có ngậm nam căn của K bên trong miệng, mà là dùng đầu lưỡi dần dần mà liếʍ láp qυყ đầυ.

Từ khi thân thể tàn phế, ham muốn của K đã giảm, cho nên mỗi lần làʍ t̠ìиɦ Đường Nhẫn, đều phải khơi dậy du͙© vọиɠ của đối phương trước.

K thở dốc trầm thấp, chầm chậm, hắn hơi nhíu lông mày, nhìn Đường Nhẫn đang nghiêm túc thay mình khởi động không khỏi cảm thán.

Kỳ thực hắn đã từng khoái nếm trải kɧoáı ©ảʍ làʍ t̠ìиɦ, và hắn biết Đường Nhẫn vẫn luôn mong mỏi thứ kɧoáı ©ảʍ này.

"Được rồi, ngươi không cần nhọc lòng những thứ này. Đến đây đi, làm chuyện ngươi muốn làm."

Đường Nhẫn liếʍ liếʍ khóe môi, vòng qua ôm lấy eo K, sau đó cẩn thận hướng đến giữa hai chân đối phương, ma sát nam căn của chính mình trước đó đã được K bôi trơn cẩn thận

"K..."

Đường Nhẫn rêи ɾỉ một tiếng, nhưng không dám trực tiếp đem nam căn đang sung sức của mình đi vào trong cơ thể đối phương

K nhẹ nhàng nở nụ cười, tự mình nắm chặt nam căn của Đường Nhẫn, hắn hít sâu một hơi, lấy tay đem đối phương qυყ đầυ nhắm ngay hậu huyệt chính mình, sau đó chậm rãi dẫn dắt thứ nóng như lửa kia tiến vào cơ thể của mình.

Đường Nhẫn cật lực phối hợp với K, chỉ sợ đối phương bị tổn thương.

Nếu nói không đau chút nào đó là giả, thế này đối với K mà nói cũng không là gì, Đường Nhẫn có thể nhẫn nại vì hắn, hắn có thể nhẫn nại.

"A... Không sao rồi, chính ngươi động được rồi."

Trong cơ thể đang bị một côn ŧᏂịŧ nóng bỏng lấp đầy khiến K cảm thấy có chút khó nói chuyện.

Đường Nhẫn hôn má K, một cái tay mò xuống nam căn của K vuốt ve, thay đối phương tự an ủi, hắn cũng không muốn chỉ một mình hắn cảm thấy thoải mái

"K, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi."

Đường Nhẫn mê dại liên tục nỉ non bên tai K, không ngừng lập lại mấy câu yêu đương.

Một cái tay khác của hắn nâng đỡ phần eo yếu đuối vô lực của K, làm cho tư thế đối phương hoà hợp với mình, giúp hắn dễ dàng thâm nhập sâu hơn

Cứ ba nông một sâu, Đường Nhẫn si mê ôm K, từng chút một đem thân thể của đối phương hoàn toàn chiếm lấy.

Sau đó, K cũng cuối cùng không chịu được, trước sau đều bị Đường Nhẫn kí©h thí©ɧ, ngoại trừ rêи ɾỉ cơ hồ không thể phát ra âm thanh nào khác.

"Đủ... Được rồi."

Cảm giác chính mình muốn bắn, K nặng nề thở ra một cái, mắt ương ướt

Trên khuôn mặt đẹp trai của Đường Nhẫn lộ ra một nụ cười đắc ý, lập tức lại đem eo hướng lên trên ưỡn một cái.

"A."

K rêи ɾỉ một tiếng, cuối cùng bắn vào tay Đường Nhẫn

Mà thời điểm Đường Nhẫn cảm thấy bản thân sắp đạt tới cao trào hắn lại nhẫn nhịn kɧoáı ©ảʍ, vội vã hỏi,

"K, có thể không?"

K vô lực gật gật đầu, mới vừa bắn qua một lần thân thể liền có vẻ hơi hư thoát.

Nếu đã được K cho phép, Đường Nhẫn cũng không miễn cưỡng nhẫn nại nữa, hắn tăng nhanh tốc độ đâm vào hậu huyệt K, cảm thụ được tư vị nội bích non mềm của K gắt gao bao lấy cự vật hắn, sau đó thư thư phục phục bắn vào cơ thể đối phương.

"A..."

Đường Nhẫn hiếm khi có thể thống khoái mà phát tiết một lần như thế, hắn thoải mái rêи ɾỉ một tiếng, nam căn còn chôn trong cơ thể K lại bắt đầu rục rịch.

Thế nhưng thân thể K hôm nay rõ ràng yếu hơn so với ngày xưa, hắn dựa vào đầu giường, thở dốc một hồi lâu, cảm thấy vật kia của Đường Nhẫn trong cơ thể mình vừa bắn xong lại có dấu hiệu hồi sinh, lúc này mới suy nhược mà nói rằng,

"Hôm nay chỉ tới đây thôi. Ta hơi mệt chút."

Đường Nhẫn nghe K nói, lập tức đem chính mình nam căn chậm rãi rút ra.

Hắn thấy chất lỏng chảy ra từ nơi hai người kết hợp, trong lòng không khỏi vui sướиɠ

Đường Nhẫn đỡ K nằm xuống, mình cũng ngoan ngoãn nằm một bên.

K uể oải mà liếc nhìn đối phương, liến đến thứ kia trong quần Đường Nhẫn vẫn chưa chịu nằm xuống, cười nói,

"Nếu không đủ, chính ngươi liền dùng tay giải quyết đi."

Đường Nhẫn lắc đầu liên tục, đưa tay ra ôm thân thể K,

"Được rồi, được rồi, ta cùng ngươi nghỉ ngơi."

K gật gật đầu, lập tức nhắm chặt mắt lại, hắn theo bản năng mà đưa tay đưa tới, vòng Đường Nhẫn bên trong vòng tay mình

Mặc dù nói là bồi K nghỉ ngơi, thế nhưng do trong một khoảng thời gian dài không ngủ đủ giấc nên so với K hắn càng mệt mỏi hơn, hắn rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.

Giấc ngủ K vẫn như trước rất cạn, hắn bán tỉnh bán ngủ nằm ở trên giường, bên tai nghe được âm thanh điện thoại reo.

Mở mắt nhìn Đường Nhẫn đang ngủ say, K không đành lòng đánh thức hắn, đành lấy điện thoại ở đầu giường, nghe máy.

"Này, chuyện gì?"

Micro bên kia truyền đến một âm thanh nam thô bạo, K nhận ra, đó là âm thanh của Đàm Chính – trợ thủ của Đường Nhẫn

Không biết có phải do quá hưng phấn hay không Đàm Chính tựa hồ không cảm nhận được người nghe máy là ngừoi khác, hắn chỉ là tại đầu bên kia điện thoại hưng phấn báo cáo,

"Lão đại, vừa nãy ta đã mang huynh đệ đi đoạt lại lô vũ khí rồi! Hóa ra là đám người bên kia giở trò!"

Sắc mặt K trong nháy mắt đã thay đổi, hắn yên lặng mà tắt điện thoại, nhìn về Đường Nhẫn đang ngủ say.

Khuôn mặt ka bình thường lạnh lùng cao ngạo, giờ khắc này có thể ôn hoà như thế, an tĩnh như thế, như khuôn mặt của một đứa trẻ hồn nhiên.

"Tại sao muốn gạt ta..."

K thấp giọng lầm bầm một câu, trong mắt đã là không nhịn được nổi lên từng trận tức giận.

Thế nhưng hắn không đánh thức Đường Nhẫn, chỉ là một thân một mình chịu đựng thống khổ và phẫn nộ, lẳng lặng mà nhìn tên nam nhân luôn miệng nói yêu mình.

Hết chương 8