Chương 10

Việc đầu tiên Đường Nhẫn làm sau khi rời nhà là đến công ty, lập tức triệu tập nguyên lão của xã đoàn.

Lúc Đàm Chính nhận được điện thoại rất kinh ngạc, hắn biết cú điện thoại trước là K nhấc máy nên mới cố ý nói ra chuyện mà Đường Nhẫn đang liều mạng giấu, dựa theo quan hệ của Đường Nhẫn và K, K tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Đường Nhẫn.

Và cũng nhờ vậy mình có thêm thời gian bố trí cạm bẫy. nhưng hiện tại xem ra, kế hoạch có vẻ bị thay đổi rồi.

Nhìn Đường Nhẫn ngồi trên ghế da, một mặt lãnh khốc trấn tĩnh an bài kế hoạch hành động tiếp theo, trong lòng Đàm Chính không thể không giận.

"Nếu đã mang hàng về, tạm thời không động vào bên A Quỷ nữa. Lùi một bước để tiến hai bước, ngược lại làm cho bọn họ lo lắng đề phòng, không biết khi nào chúng ta trả thù mà tuỳ tiện hành động. Hàng phải giao nhanh cho ngừoi mua, kết thúc vụ này chúng ta sẽ không động đến vũ khí nữa."

Đường Nhẫn nói xong, ánh mắt lãnh lệ nhìn quanh bọn thủ hạ, quan sát từng phản ứng của họ.

Đám thủ hạ đang ngồi đối diện Đường Nhẫn dù đối với quyết định này của hắn có chút bất mãn, thế nhưng với đại ca thường ngày đều uy nghiêm này dù sao cũng không ai dám chủ động phê nghịch lân.

*Phê nghịch lân 批逆麟: Nghĩa là vuốt ngược vảy rồng. Điển tích: Rồng là vật có thể vuốt ve cho quen mà cỡi được, nhưng dưới cổ họng có cái vảy ngược nếu động chạm phải sẽ chết với nó.

Dù sao, nguồn tài chính lớn nhất của xã đoàn bọn họ cũng do Đường Nhẫn kinh doanh mà ra, mà hơn nữa xà đoàn này cũng do một tay Đường Nhẫn sáng lập, vì để có thể bảo vệ sản nghiệp của công ty không bị những thế lực khác quấy phá hay dựa vào những thủ đoạn không đứng đắn nên đã can thiệp vào hắc đạo, nên việc phát triển xã đoàn cũng nảy sinh từ đó.

Mà từ khi Đường Nhẫn biết đến nam nhân tên K nào đó, một xã đoàn ngày xưa không chuyện gì mà không làm đã từ từ bị Đường Nhẫn thay đổi, cho đến hôm nay, việc buôn bán vũ khí giúp sinh lời Đường Nhẫn cũng quyết định không động tới nữa.

"Nếu lão đại đã mở miệng, như vậy chúng ta đương nhiên nghe theo, mọi ngừoi nói có đúng hay không?"

Đàm Chính cười đứng lên, đồng thời nháy mắt với tâm phúc của mình là Ngô Khiếu, gật đầu với hắn.

Ngô Khiếu đã hoạt động trong xã đoàn nhiều năm, hiện tại cũng coi như có vai vế, có thể ngồi trước mặt Đường Nhẫn, trước đây hắn dưới danh nghĩa công ty mua bán ma tuý, sau đó bị Đường Nhẫn phát hiện và buộc dừng, chuyện này làm hắn ấm ức đã lâu.

Mà hiện tại Đường Nhẫn còn muốn dừng luôn việc buôn bán vũ khí, quả thực khiến Ngô Khiếu nghĩ có phải đầu óc của lão đại có phải đã hỏng không.

Hắn nhìn thấy ánh mắt Đàm Chính, liền hiểu ám hiệu của đối phương.

Những người đang ngồi đều không ai nói hay có biểu hiện phản đối nào, nhưng trong lòng họ cũng không hẳn thuận theo.

Tuy rằng xã đoàn này là do một tay Đường Nhẫn sáng lập, thế nhưng bọn họ là một tổ chức, như vậy phải cân nhắc lợi ích tập thể, không phải vì một lúc lương tâm trỗi dậy mà quyết định đảo lộn quy tắc hắc đạo, nếu một chút chuyện xấu cũng không làm được vậy họ còn cần xã đoàn này làm gì.

"A, ta nói lão đại, ngươi như vậy là có quá võ đoán...dù sao cũng nhiều huynh đệ như vậy, kiếm chút tiền cũng không dễ dàng, còn nữa, chúng ta làm những việc đó bao nhiêu năm vẫn thuận buồm xuôi gió, có gặp chút vấn đề thì cũng có Chính ca đứng ra giải quyết, tại sao phải lo lắng?"

Ngô Khiếu hít sâu một hơi, nói ra những điều trong lòng mình.

Quả nhiên hắn vừa nói đến thì những tên lúc trước câm như hến cũng sách sách thảo luận, có người cảm thấy Ngô Khiếu nói rất đúng, bất quá cũng có ngừoi cho rằng Đường Nhẫn là lão đại, mọi chuyện đều nên nghe hắn, ngược lại hiện tại cũng không phải không thể kiếm tiền, chỉ là ít hơn chút thôi.

Nghe thấy Ngô Khiếu nói, Đường Nhẫn chỉ mỉm cười một cái, thế nhưng ngay nháy mắt cả hội trường đều yên tĩnh.

Hắn ngẩng đầu lên, ngũ quan tinh xảo đến hoàn mỹ, hơn thế còn cẩn lên một vệt cười tao nhã mà cao quý.

"A Khiếu, ngươi lại đây."

Thanh âm Đường Nhẫn ôn hoà mà bình tĩnh, thế nhưng cực kỳ giống biển lặng trước bão

Ngô Khiếu ngẩn người, nửa ngày mới đứng lên đi đến bên Đường Nhẫn.

"Lão đại, có gì dặn dò sao?"

Tuy rằng dung mạo Đường Nhẫn rất anh tuấn, thậm chí có thể nói là đẹp, thế nhưng không ai biết mặt khác của vẻ đẹp này có thể làm người khác sợ hãi.

Ngô Khiếu tưởng rằng Đàm Chính ám chỉ hắn lên tiếng đương nhiên sẽ giúp hắn, không ngờ lúc này đối phương lại quay đầu đi hướng khác, nói rõ hậu quả hắn đều phải tự gánh.

Đường Nhẫn khoanh hai tay đặt lên bàn, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay.

"Ngươi rất thiếu tiền sao?"

"Ây..."

Ngô Khiếu không có gì để nói.

Đường Nhẫn từ trước đến giờ luôn đối đãi hào phóng với cấp dưới, Ngô Khiếu hiện tại mặc dù chỉ giúp hắn trông chừng một phần công ty giải trí, tiền mỗi tháng vào tay cũng không ít, huống chi hắn còn làm vài việc ngoài công ty.

"Ha, không có lời nào để nói? Đó chính là nói ngươi không thiếu tiền rồi. Nếu không thiếu tiền, vậy ngươi sốt ruột cái gì?"

Đường Nhẫn thả tay ra, thình lình đứng dậy.

Hắn nhìn Ngô Khiếu một thân âu phuc, giày da giống mình, chậm rẫi đưa tay ra kéo đối phương lại, không đánh mà lại giúp hắn chỉnh cravat

"Ngươi xem ngươi, đến bây giờ còn như tên nít ranh, cravat cũng thắt không tốt. Làm người, ánh mắt phải nhìn xa một chút, lòng dạ pahir rộng rãi một chút. Có tiền mà chùn ta không kiếm cũng không chết đói, ngược lại kiếm chút tiền này lại khiến xã hội xảy ra nhiều chuyện phiền phức. Hà tất ta lại gây phiền toái cho mình?"

Động tác Đường Nhẫn tao nhã, thay thế Ngô Khiếu thắt tốt cravat, sau đó giương cặp mắt băng lãnh nhìn nam nhân trước mặt đầy mồ hôi lạnh, trong lời nói của hắn có hai tầng nghĩa, hắn tin tưởng thằng ngu này có thể nhìn thấu.

"Xin lỗi, xin lỗi lão đại.."

Cặp mắt màu lam kia tràn đầy lãnh khốc cũng như kiên định, Ngô Khiếu chỉ cảm thấy mình căn bản không dám ngẩng đầu đối mặt Đường Nhẫn, hắn siết tay thành quyền, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

Nghe thấy Ngô Khiếu nhận sai, lúc này Đường Nhẫn mới lộ ra một nụ cười sảng khoái.

"Mọi người đều là huynh đệ, có gì bất mãn chúng ta đều có thể thương lượng, không muốn thì cứ giấu trong lòng."

Đường Nhẫn ôn nhu nói với Ngô Khiếu xong lời này, lúc này mới quay đầu, cười nhìn về phía mọi người đang lần lượt sửa lại cravat.

"Mọi ngừoi nói có đúng hay không?"

"A, vâng, vâng, phải."

"Lão đại làm chủ là được rồi, các huynh đệ không có gì bất mãn."

"Đúng, đúng, đúng, không có gì bất mãn."

dưới đài âm thanh liên tiếp, àm hiển nhiên trong mỗi âm thanh đều mang theo nỗi sợ Đường Nhẫn.

Chỉ có Đàm Chính ngồi một bên không nói gì, uống nước, hắn liếc thấy khí chất bất phàm của Đường Nhẫn, dưới đáy lòng tràn ngập đầy loại ghen tức vặn vẹo.

K ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài qua của sổ.

Từ sau khi hai chân hắn tàn tật, Đường Nhẫn liền kêu người chỉnh sửa một mặt biệt thự thành kính cường lực, như vậy K có thể xem canh sắc bên ngoài bất cứ lúc nào, không cẩn ở trong phòng suốt ngày sinh ra cảm giác gò bó, mà người bên ngoài không thể nhìn thấy dược bên trong.

Tất cả đều đã được Đường Nhẫn suy tính chu đáo.

Ngay cả lừa gạt mình cũng bố trí chu đáo đến vậy, nếu không có cú điện thoại kia, mình còn không biết Đường Nhẫn vẫn làm việc mà mình đã sớm cấm.

Nghĩ tới đây, K không khỏi nhẹ nhàng thở môt cái.

Thời gian từng giọt từng giọt rơi xuống, đảo mắt, màn đêm đã kéo đến.

Người hầu mang cơm tối vào phòng, nhưng K một chút cũng ăn không vô.

Lòng tự ái khiến hắn không thể nào dưới sự giam cầm của nô ɭệ mình mà an tâm.

"Tiên sinh, ngài ăn chút đi, Đường tiên sinh đã phân phó, ngài mà không ăn chúng ta đều phải cuốn gói..."

Người phụ trách hầu hạ K từ lúc vừa ở đây đã chiếu cố thân thể tàn tật của hắn nghiêm túc, ngoại trừ bởi vì thân thể mà K không ra ngoài ăn, lần này vẫn là lần đầu tiên hắn tuyệt thực.

"Hắn sẽ dùng thủ đoạn này uy hϊếp các người, a , vẫn là tác phong trước giờ của hắn."

K cười nói xong, khí tức bỗng nhiên trở nên gấp gáp, hắn che miệng bắt đầu ho khan, sắc mặt ngày càng khó coi.

Ngừoi hầu thấy bộ dạng này của K cũng biết hắn đang mắc bệnh, vội vàng gọi điện cho bác sĩ gia đình đến.

"Không...không cần gọi bác sĩ, đem cho ta bình thuốc xịt trong ngăn kéo là tốt rồi."

K tốn sức chuyển động ghế lăn, muốn chính mình đi lấy thuốc xịt, mà chiếc xe lăn bình thường dễ điều khiển này bỗng nhiên giờ khắc này lại trở nên khó khăn, làm cho hắn hữu tâm vô lực.

May mắn, bên cạnh còn có người hầu, thuốc xịt rất nhanh được mang tới, K hé miệng xịt vài cái vào cổ họng mấy lần, sau mới dần thuyên giảm.

Lại nói, bệnh hen suyễn của K đã lâu không tái phát, tuy rằng vẫn luôn có chút không thoải mái, thế nhưng cũng không đến nỗi như hôm nay.

Hay là do Đường Nhẫn đã kí©h thí©ɧ mạnh đến hắn, coi như mặt ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm chẳng lẽ không có chút phản ứng nào.

Ngửa mặt ngồi trên xe lăn, chậm rãi thở hổn hển, khi hắn nhìn ra cửa sổ lần thứ hai, nam nhân phong độ phiên phiên đang vững vàng bước vào.

Hết chương 10