Chương 46: Phiên Ngoại 3.1: Điêu Khắc

Cứ như vậy, mỗi ngày Đường Nhẫn đều sẽ bị K biến thành một đồ vật, có khi là bàn ăn, ghế tựa, thậm chí có lúc là giá đèn.

So với việc trở thành một cái ghế cho người ta tuỳ ý ngồi lên thì trở thành một giá đèn đối với Đường Nhẫn mà nói không phải là một việc khó.

Chỉ có một điều duy nhất làm cho hắn thống khổ chính là cả đêm phải đứng thẳng tắp.

K dựa đầu vào tường đọc tiểu thuyết, bên cạnh hắn là một cái giá đèn, mà cái giá này chính là Đường Nhẫn.

Đối phương mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, bị cố định vào một cột sắt, dây điện được tỉ mỉ kéo lêи đỉиɦ đầu Đường Nhẫn, nối với mặt nạ trùm đầu của hắn là một cái bóng đèn, chỉ cần K nhấn vào một cái nút trên điều khiển trên tay là có thể mở đèn, lúc đó bóng đèn trên đầu Đường Nhẫn sẽ sáng lên, cùng lúc đó còn khởi động điện cực được gắn khắp nơi trên người Đường Nhẫn.

Đèn luôn sáng, Đường Nhẫn vẫn luôn phải chịu đựng dằn vặt từ điện cực.

Đầu ti, qυყ đầυ, bao tinh hoàn, thậm chí là hậu huyệt đều được kết nối với máy biến áp cực, dòng điện không ngừng khích thích bộ vị nhạy cảm, khiến hắn thỉnh thoảng phát ra vài tiếng trầm thấp rêи ɾỉ.

Hiển nhiên K không thích bị bất kì âm thanh nào làm phiền lúc đang đọc sách, hắn quay đầu liếc nhìn côn ŧᏂịŧ được cố ý thả ra từ da trang của Đường Nhẫn, nắm lấy qυყ đầυ đang liên tục chảy ra da^ʍ thuỷ của đối phương.

"Nghe này, còn dám rêи ɾỉ một tiếng, đèn sẽ sáng cả đêm nay."

K lạnh lùng trừng Đường Nhẫn một cái, trên tay cũng nặng nề bấm vào qυყ đầυ đối phương, hắn biết nếu như mình không buông ra thì đối phương rất khó bắn.

Lỗ tai Đường Nhẫn cũng không bị bịt lại, hắn nghe được âm thanh lãnh khốc của K, lập tức cắn chặt khẩu cầu trong miệng, cật lực để không phát ra bất kì tiếng rêи ɾỉ nào, nhưng thân thể của hắn không cách nào ức chế được kí©h thí©ɧ từ dòng điện, chỉ có thể khẽ run.

K thoã mãn liếc nhìn cái giá đèn vì mình mà yên lặng, khoé miệng nổi lên một vệt cười.

Hắn tựa đầu vào giường đọc sách, thế nhưng tâm tư lại không đặt vào sách, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nam căn đang lộ ra ngoài của Đường Nhẫn, con vật nhỏ đáng thương bị hành hạ đến vui sướиɠ.

Không biết qua bao lâu, dòng điện hành hạ Đường Nhẫn cuối cùng cũng dừng lại, hắn nghỉ nhất định là K muốn đi ngủ.

Thở ra một hơi, thân thể Đường Nhẫn triệt để mềm nhũn ra, trói buộc chặt chẽ khiến hứn không thể nào nhúc nhích, mà ngay cả như vậy, thứ duy nhất có được một chút tự do lại không thành thật, mặc dù dòng điện kí©h thí©ɧ đã dừng lại nhưng con vật nhỏ ấy vẫn nhẹ nhàng lay động.

Bên trong mảng tâm tối, Đường Nhẫn một mình thưởng thức tư vị bị khống chế.

Như K từng nói, mình như một vật phẩm chỉ dành riêng cho hắn, không có bất kì tự do nào, hết thảy những vui sướиɠ thống khổ đều chỉ có thể dựa vào bố thí của chủ nhân.

Loại toàn thân toàn ý khống chế này khiến Đường Nhẫn cảm thấy có chút an tâm lại có chút hưng phân khó hiểu.

Mang theo loại cảm giác hưng phấn dị dạng này, Đường Nhẫn mơ màng trầm trầm ngủ thϊếp đi.

Giấc ngủ của K sau khi hắn bị thương hai chân liền trở nên ngắn hơn, không chợp mắt được bao lâu hắn đã tỉnh lại, nghe thấy có tiếng rêи ɾỉ đè nén nặng nề ở đầu giường, lúc này K mới nhớ tới giá đèn đáng thương.

Để ngón tay lên nút mở, K suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là không lưu tình nhấn xuống.

"A!"

Nhất thời Đường Nhẫn bị dòng điện kí©h thí©ɧ mà tỉnh lại, mang theo một trận mơ hồ, hắn khó chịu vùng vẫy thân thể đang bị trói, nam căn trần trụi bên ngoài do bị khích thích mà run rẩy.

K im lặng không lên tiếng quan sát phản ứng của Đường Nhẫn, lần này đối phương thống khổ hơn trước rất nhiều, K nghe được tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào của Đường Nhẫn. Tuy rằng lúc trước K đã cảnh cáo không cho Đường Nhẫn phát ra bất kỳ tiếng rêи ɾỉ nào thế nhưng lần này Đường Nhẫn đã thực hiện hoàn hảo mọi mệnh lệnh của mình, hắn thật sự có chút không đành lòng cho Đường Nhẫn bị điện giật cả đêm.

"Được rồi, được rồi."

K lầm bầm hai tiếng, tay xoa xoa lên nam căn Đường Nhẫn, nhẹ nhàng xoa bóp bao tinh hoàn của đối phương, sau đó bấm bấm lên.

Nơi yếu ớt nhất của thân thể gặp trừng phạt như vậy khiến Đường Nhẫn không nhịn được mà phát ra một tiếng rêи ɾỉ sắc bén, hắn nặng nề thở hổn hển, đỉnh nam căn chảy ra chất lỏng trong suốt.

Hắn đã nhịn đủ lâu, cũng cực khổ rồi.

K im lặng nhìn xuống bộ vị đáng thương kia, nhìn thấy con vật nhỏ dứoi kí©h thí©ɧ của dòng điện mà chậm rãi xung huyết, qυყ đầυ cũng bắt đầu thay đổi.

Quả nhiên, có người có thể tìm vui sướиɠ trong thống khổ.

Mà chính mình lại thích nhìn bộ dạng này của hắn.

Điều chỉnh dòng điện nhẹ lại một chút, tiếng rêи ɾỉ của Đường Nhẫn cũng theo đó mà nhỏ lại, hắn hoàn toàn bi ai cảm thấy thâm thể mình cư nhiên lại nhạy cảm khi bị trừng phạt tàn khốc như vậy, một khi kí©h thí©ɧ chính mình trong phạm vi có thể chấp nhận, như vậy thân thể của hắn sẽ trở nên cực kì dâʍ đãиɠ.

K không hổ là người hiểu rõ thân thể mình nhất, không hổ là chủ nhân của mình.

Ban đêm yên tĩnh, trong phòng K ngoại trừ tiếng dòng điện hơi yếu là tiếng rêи ɾỉ của Đường Nhẫn.

K chống đỡ thân thể, ánh mắt ôn nhu nhìn vào "cái giá đèn" bị trói đến bất động, phía dứoi giá đèn còn có một côn ŧᏂịŧ đang run rẩy, sau đó nhẹ nhàng bắn ra một dòng chất lỏng màu trắng.

K dùng ngón tay lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên qυყ đầυ Đường Nhẫn, sau đó đưa vào miệng liếʍ liếʍ, hắn nhìn thấy đối phương vẫn còn trong trạng thái hư không sau khi đạt cao trào, hô hấp nặng nề mà chầm chậm.

Không có tiếng đối thoại nào, thậm chí ánh mắt giao lưu cũng không có.

Trong một mảng tâm tối cùng oi bức, Đường Nhẫn dần bình tĩnh lại, như hiểu biết của hắn, chủ nhân vẫn đang ở bên ngoài bảo vệ mình, hắn không phải cô độc, bất kể thân thể hay tâm hồn, thậm chí...vui sướиɠ cùng thống khổ không phải hắn chịu đựng một mình.

Trong lỗ mũi Đường Nhẫn tràn ra một tiếng vui mừng rêи ɾỉ, K cười, ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân trong bộ đồ da đen bó sát, sau đó tắt đèn. Ở trong bóng tối, hắn nghe thấy tiếng thở đều của Đường Nhẫn, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Đây chính là thái độ chung sống bình thường của K và Đường Nhẫn, vừa khiêu chiến cực hạn thân thể đối phương, khích thích mặt dâʍ đãиɠ của đối phương, một bên là linh tê tương thông.

A Uy nỗ lực tìm hiểu hai vị chủ nhân của mình, nhưng không cách nào hiểu rõ quan hệ giữa họ.

Thời gian một tháng nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm.

Bởi vì Đường Nhẫn bị cấm nói chuyện, sinh hoạt của K trở nên nhàm chán rất nhiều, cũng may sáng sớm, hắn nhận được điện thoại từ một người quen, điều này làm cho hắn lập tức hưng phấn.

"Tiểu Tạ, ngươi và vị đó còn tốt chứ?"

K ngồi ở ghế sofa, nét mặt vui sướиɠ.

tvt gọi điện đến hỏi thăm làm hắn cảm thấy ấm áp.

"Rất tốt, chuyện lần trước thật sự cảm ơn ngươi. Đúng rồi, ta nghe nói gần đây...hình như ngươi xảy ra chút chuyện, ta và Cửu ca muốn tới thăm ngươi một chút, thuận tiện gặp mặt cảm ơn ngươi."

Ánh mắt K hơi trầm xuống, trong lòng A Uy phát lạnh, mỗi lần hắn thấy K lộ ra ánh mắt đó, hắn liền biết Đường Nhẫn sắp gặp xui xẻo rồi.

Bởi vì hôm qua bị trói đứng cả ngày, thể lực Đường Nhẫn bị tiêu hao lợi hại, cho nên bây giờ hắn vẫn còn ngủ trong l*иg.

Mặc dù tư thế ngủ có chút không thoải mái nhưng may là có thuốc mê hỗ trợ.

Thời điểm A Uy cùng mấy trợ thủ khác xuống hầm, liền nhìn thấy Đường Nhẫn vẫn đang ngủ say, A Uy lắc lắc đầu.

Bọn họ nhanh chóng đem Đường Nhẫn ra khỏi l*иg tre, sau đó cởϊ áσ da trên người đối phương ra, trực tiếp đem vào phòng tắm.

Mãi đến khi nước vọt vào mặt, lúc này Đường Nhẫn mới hơi mở mắt ra, hắn đang nằm trong bồn tắm, tứ chi hiếm khi được tự do, miệng cũng không có khẩu cầu.

Hắn nghe theo lời K dặn dò, ngoại trừ lúc đầu ho sặc khụ, còn lại không nói tiếng nào, chỉ là yên lặng nhìn A Uy lau thân thể cho mình.

A Uy bị ánh mắt băng lam của Đường Nhẫn nhìn đến sợ hãi vô cùng, cuối cùng không nhịn được nói với hắn:

"Đường tiên sinh, ngày hôm nay có khách tới, K tiên sinh dặn dò đem ngài đi làm vật trang trí..."

Trang trí? Trang trí cái gì?