Chương 45: Phiên Ngoại 2: Ghế tựa

Thế nhưng vào ngày thứ hai K lại thu hồi nhân từ đã bố thí cho Đường Nhẫn. Hắn đánh giá nam nhân đang mê man ngủ, nghĩ đến một tháng qua, nhẹ nhàng sờ sờ môi

"Ta nghĩ biến hắn thành một cái ghế."

Ý nghĩ cam đảm của K khiến A Uy sợ hết hồn, hắn thật sự không biết làm sao để biến một người sống sờ sờ thành một cái ghế.

Lúc này Đường Nhẫn vẫn bị cố định trên giường da, mặt úp xuống, mê man ngủ, hắn không hề biết tiếp theo mình sẽ gặp chuyện gì, chỉ có cái kia của hắn luôn bị kí©h thí©ɧ, nam căn đang dùng sức hướng lên kia tỏ rõ thân thể đang rất thoải mái.

K lăn ghế đến bên cạnh Đường Nhẫn, hắn nhìn A Uy tháo trói buộc trên người Đường Nhẫn, nhẹ nhàng lật đối phương lên.

Thuốc mê vẫn chưa tan hết, Đường Nhẫn vẫn đang trong mộng đẹp, chỉ có hạ thân là không biết nghe lời.

Bị cầm cố cả đêm khiến nam căn Đường Nhẫn trướng lên lợi hại, thế nhưng thủ pháp trói của A Uy sẽ không khiến Đường Nhẫn cùng bảo bối có tổn thương vĩnh viễn nào.

K đưa tay qua sờ con vật nhỏ đó, tự mình tháo thiết hoàn ra, sau đó lấy ra cái ống thải nướ© ŧıểυ đang khiến Đường Nhẫn không phát tiết được ra.

"Ta cũng không muốn thương tổn hắn."

K chậm rãi nói, ánh mắt đầy ôn nhu cùng bình tĩnh.

A Uy không biết nên nói gì, hắn chỉ lặng lẽ đứng một bên, nhìn K tự mình dùng hai tay an ủi cho Đường Nhẫn, không thể phủ nhận, thủ pháp an ủi của đối phương cao hơn mình một bậc.

Mà Đường Nhẫn đang hôn mê cũng có phản ứng với sự an ủi của K, từ trong mũi hắn tràn ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái, lông mi nhẹ nhàng rung động, tựa như đang muốn mở mắt ra.

K mỉm cười nhìn nam căn Đường Nhẫn được mình an ủi đến tràn ra chất lỏng óng ánh, không nhịn được mà đưa đầu đến gần, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ qυყ đầυ no đủ nóng bỏng kia.

"A Uy, nếu như có thể, ta muốn vĩnh viễn nắm giữ hắn."

Ngón tay K nặng nề vòng qua vật hình trụ rồi cuộn lại, ma sát mạnh mẽ khiến côn ŧᏂịŧ đã nhẫn nại từ lâu kia bắn ra một luồng tinh nồng.

Đường Nhẫn đang ngủ mê man phát ra một tiếng rêи ɾỉ dài, bị mang khẩu cầu khiến nước bọt tràn ra khoé miệng.

K lau một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang còn dính trên ngón tay, sau đó chậm rãi lướt qua áo da đen bóng trên người Đường Nhẫn, cuối cùng dừng ở ngực trái.

Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt lãnh khốc hiện ra nét trầm tĩnh, A Uy đang ở bên cạnh phát hiện biến đổi của Đường Nhẫn, thân thể đối phương bắt đầu nhẹ nhàng giãy dụa, giống như thuốc mê đang hết hiệu lực.

"Hắn sẽ vĩnh viễn thuộc về ta."

Bàn tay K nhẹ nhàng đặt trên ngực Đường Nhẫn, hắn hơi nhắm mắt, giống như là đang làm một cam kết trọng đại.

Giống như K đã nói qua, một tháng này hắn sẽ không để cho Đường Nhẫn nhìn thấy mình, cho nên trước khi Đường Nhẫn tỉnh hắn đã rời khỏi phòng.

Phản ứng đầu tiên sau khi Đường Nhẫn tỉnh lại là cảm thấy hạ thân thoải mái, hắn hít một hơi thật sâu, nam căn cũng lắc lư, đã lâu hắn không cảm thấy thoải mái như vậy. Thế nhưng đau xót trên mong lại nhanh chóng nhắc nhở hắn về hoàn cảnh hiện tại, hắn vẫn còn trong thời gian bị quản chế, mỗi hành động, lời nói của hắn đều dựa theo yêu cầu của K, nếu không trên cái mông đáng thương của hắn sẽ tăng thêm vết thương mới.

A Uy vừa nhìn thấy Đường Nhẫn tỉnh lại liền lập tức cùng hai trợ thủ khác tháo trói buộc, lấy khẩu cầu xuống cho Đường Nhẫn.

Đường Nhẫn nói lỏng khoé miệng cứng ngắt một chút, thình lình phát hiện trên áo da của mình có dính chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn đại khái hiểu được tại sao nam căn luôn bị trói buộc của mình lại được tự do lúc này, hay là do chủ nhân hắn giúp hắn hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ trong lúc hôn mê.

Không được phép nói chuyện, cho nên một chữ Đường Nhẫn cũng sẽ không hỏi, thế nhưng bên trong tiếng thở hổn hển lại lộ ra âm cười không thể che giấu.

A Uy đang bận thay Đường Nhẫn cởi chiếc áo da đầy mồ hôi trên người, hắn kỳ quái nhìn Đường Nhẫn đang cười, không hiểu được sau khi nhận nhiều dạy dỗ tàn khốc như vậy sao đối phương vẫn còn cười được.

Sau khi thanh tẩy theo thường lệ, ngay cả bài tiết hắn cũng không thể tự chủ, Đường Nhẫn bị trói lên ghế, trơ mắt nhìn ống thải nướ© ŧıểυ chảy ra chất lỏng được tích trữ bên trong bàng quang,

Lúc này A Uy đi đến bên cạnh K, tiếp nhận lệnh mới, còn Đường Nhẫn thì yên tĩnh bị trói lên ghế, vừa dẫn nước ra vừa được cho ăn bữa sáng bằng chất lỏng.

Hắn liếʍ liếʍ khoé môi, bên trong đôi mắt xanh xinh đẹp lại khôi phục sức sống, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, trong lòng mang theo một chút lo sợ cùng hưng phấn mong chờ hình phạt ngày hôm nay.

Chỉ cần có thể ở cùng K vĩnh viễn, thì cho dù có vứt bỏ ý thức con người, trở thành một đồ vật thì có sao đâu!

Đường Nhẫn nuốt vào phần bữa sáng cuối cùng, nhẹ nhàng thở một cái, hai mắt nhíp lại.

Sau khi A Uy trở về, có chút bối rối liếc mắt nhìn thân thể Đường Nhẫn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên ghế, cuối cùng vẫn nhẫn tâm hạ lệnh cởi trói cho đối phương, mặc vào cho hắn một bộ đồ da màu đen mới, bắt đầu quá trình dạy dỗ ngày hôm nay.

Đường Nhẫn thuận theo đứng lên, tuỳ ý bọn họ mặc cho mình một bộ đồ đen dính chặt vào người.

Sau đó một vật cố định bằng kim loại có vẻ kì lạ được đưa vào, Đường Nhẫn khó hiểu đưa mắt nhìn, mãi vẫn không hiểu đó là cái gì.

A Uy cũng không nhiều lời, hắn tự mình ôm lấy Đường Nhẫn, đem đặt đối phương cố định lên một khối kim loại cao mấy thước, độ rộng của bảng kim loại miễn cưỡng có thể chứa được độ rộng thân thể Đường Nhẫn, nhưng độ dài lại thiếu rất nhiều.

Nửa người Đường Nhẫn nằm trên bảng kim loại, nhưng hai chân thả xuống đất, giờ khắc này hắn hoàn toàn không hiểu được tình hình, chỉ có thể mở to cặp mắt xanh tò mò.

A Uy ra hiệu lệnh cho Đường Nhẫn nằm xuống, không được lộn xộn, vừa sai trợ thủ dùng dây cố định Đường Nhẫn lên bảng kim loại.

Sau khi đã cố định xong, A Uy nâng hai chân đối phương lên, nói cùng Đường Nhẫn rằng:

"Đường tiên sinh, xin ngài tận lực phối hợp cùng tôi."

Đường Nhẫn không dám nói lời nào, yên lặng gật đầu.

A Uy cầm hai chân Đường Nhẫn, sau đó đem cặp đùi lớn đó áp vào ngực Đường Nhẫn, tư thế này đối với Đường Nhẫn cũng không quá thoải mái nhưng cũng không quá khó, Đường Nhẫn nhíu nhíu mày, hít vào một hơi thật dài, cố gắng thả lỏng hông.

Mãi đến khi cặp đùi lớn của Đường Nhẫn đã dán sát vào ngực thuận lợi, lúc này A Uy mới gật đầu, hắn gọi người nhanh chóng dùng dây buộc chặt đùi cùng ngực Đường Nhẫn lại với nhau.

Sau khi bị trói Đường Nhẫn mới phát hiện ra, cái tư thế này hoàn toàn không thoái mái, huống hồ còn bị dây cố định lại, Đường Nhẫn chỉ cảm thấy ngực bị ép rất chặt, cơ hồ làm hắn không thở nổi.

"Ây..."

Hắn thống khổ nhíu mày lại, cắn chặt răng chịu đựng.

Cuối cùng A Uy cũng nhìn rõ cái mô hình "ghế tựa" này, phương pháp K dạy hắn thật hữu hiệu, bất quá kẻ khổ chỉ là ghế tựa Đường Nhẫn.

Cặp đùi lớn của Đường Nhẫn sau khi được gập vào ngực liền trở thành một miếng đệm tự nhiên. Sau đó đầu gối của hắn cũng bị buộc chặt, cổ chân bị trói vào với nhau, hai cẳng chân cũng vậy, mũi chân hướng lên trên, như thế thì chỗ tựa cũng đã có.

A Uy sờ sờ lên cái mông no đủ bị bọc bởi đồ da, kéo dây kéo chỗ rãnh mông ra, cái tư thế này vừa vặn khiến rãnh mông Đường Nhẫn hướng ra ngoài.

"Đường tiên sinh, cực khổ cho ngài, K tiên sinh nói hôm nay muốn biến ngài thành một cái ghế, cho nên..."

A Uy vừa nói chuyện vừa đem một viên love-egg nhé vào bên trong hậu huyệt Đường Nhẫn.

Bỏi vì tư thế cùng trói buộc nên khiến hậu huyệt Đường Nhẫn rất chặt, bị một vật mạnh mẽ tiến vào khiến hắn cảm thấy một trận thống khổ.

"A..."

Hắn hít một hơi thật sâu, cơ hồ muốn thốt ra tiếng rêи ɾỉ, mãi đến khi đường ruột bọc con vật nhỏ hiếu động kia lại.

Kéo dây kéo lên, A Uy nhẹ nhàng xoa xoa hai viên tinh hoàn của Đường Nhẫn đang bị chèn ép đến đáng thương rồi mới đi tới.

Lúc này, thân thể Đường Nhẫn đã bị cố định triệt để trên bảng kim loại, không có cách nào nhúc nhích, hắn chỉ có thể khó khăn giãy dụa đầu, nhìn A Uy đang ngồi xổm bên cạnh.

"Đường tiên sinh, chúng tôi muốn đem ngài đến cho K tiên sinh nhìn qua, xin ngài phối hợp một chút."

A Uy có chút bất đắc dĩ cầm bộ đàm, một vật phẩm không có thị giác, thính giác, càng không phát ra bất kì âm thanh gì không cần thiết, đây đều là chỉ thị cùng yêu cầu của K.

Đương nhiên Đường Nhẫn hiểu rõ ý đồ của K.

Khoé môi hắn khó khăn kéo lên, lộ ra ý cười cao ngạo, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

A Uy đã hầu hạ Đường Nhẫn cùng K như thế đã nhiều năm, hiểu rõ ngôn ngữ cơ thể của hai người này, hắn nhìn thấy Đường Nhẫn nhắm chặt mắt lại, lập tức hiểu rõ đối phương đang ẩn nhẫn thuận theo.

Rất nhanh, hắn liền mở miệng Đường Nhẫn ra, nhét vào khẩu cầu mềm mại, sau đó bịt tai đối phương lại, cuối cùng là giúp đm đeo mặt nạ trùm đầu, khoá lại, chỉ chừa hai khe hở tại lỗ mũi để hô hấp.

K đối với tác phẩm này tương đối thoả mãn, hắn vỗ vỗ lên cái mông no đủ của Đường Nhẫn, lắng nghe tiếng rêи ɾỉ ngột ngạt đến cực hạn của đối phương, ra hiệu A Uy nâng hắn lên ngồi.

Hai chân không cách nào dùng sức nên K đành phải nhờ hai nam nhân hỗ trợ mới có thể đứng lên, hắn ngồi xuống cái đệm được tạo thành từ đùi cùng mông Đường Nhẫn, rất hào hứng cảm nhận sự co giãn của từng bắp thịt của đối phương.

Thân thể bị vặn vẹo thành bộ dáng này đã là một loại đau khổ với Đường Nhẫn, mà hiện tại lại có một lực lớn tác động lên ngực càng làm cho hắn thấy thống khổ khó tả, tựa hồ như ngực sắp bị ép gãy, phổi cũng bị chèn ép, hô hấp trở nên gian nan, rồi cả thứ chết tiệt bên trong hậu huyệt kia, không ngừng khích thích tuyến tiền liệt của hắn làm hô hấp của hắn trở nên gấp gáp hơn, cơ hồ hắn lại sắp bất tỉnh rồi.

K ngồi trên người Đường Nhẫn, thỉnh thoảng lấy tay đánh vào thân thể đối phương, hắn hơi tách hai chân ra, vuốt ve hai quả tiểu cầu bị bọc da đen của Đường Nhẫn, nói với A Uy:

"Cái ghế này thật thoải mái, một lát nữa đem nó ra ngoài, để những người khác ngồi thử một chút."

Lỗ tai Đường Nhẫn đã bị bịt lại nên đương nhiên không thể nghe được mệnh lệnh tàn nhẫn của K, hắn chỉ cảm thấy trọng lượng đè trên người mình cuối cùng cũng biến mất, một trận chấn động khiến hắn biết nhất định mình đã bị mang ra khỏi chỗ K.

Có lúc hắn hy vọng mình là một đồ vật chỉ thuộc về K, cho dù chỉ là một món đồ chơi cũng được.