Chương 44: Phiên Ngoại 1.3: Cẩu nô nhân dạng

Được sự cho phép của K, Đường Nhẫn cũng không còn rụt rè.

Vì để cho K có nhiều kɧoáı ©ảʍ, sau khi đối phương đồng ý hắn đã cởi nửa phần trên cho K.

"Có thể không?"

Đường Nhẫn sốt sắng nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt mình, chuẩn bị hôi môi, khıêυ khí©h chỗ mẫn cảm của đối phương.

K nâng tay lên, sờ cằm Đường Nhẫn, ánh mắt loé lên một tia cười.

"Cứ làm đi, coi như đêm nay bồi thường cho mấy ngày ngươi cực khổ làm chó."

"Tất cả đều là ta tự nguyện, chủ nhân."

Đường Nhẫn thì thào nói, đôi mắt băng lam ôn nhu hoà tan, hắn cúi người hôn môi K thật sâu, sau đó sờ soạng đầṳ ѵú đối phương.

K trầm thấp rêи ɾỉ, sợi tóc màu xám cũng run rẩy theo cử động cơ thể.

Đường Nhẫn giơ chân đối phương lên, chôn đầu xuống hoàn toàn, hắn dùng môi mình liếʍ hậu huyệt K.

"Ây..."

Đầu lưỡi nóng bỏng mềm mại liên tục chuyển động thậm chí ra vào hậu huyện làm K khó có thể nhẫn nại, hắn siết chặt chăn, cái kia trong quần đang dần cứng lên.

Chờ Đường Nhẫn chắc chắn hậu huyệt K đã nới lỏng mới ngẩng đầu lên, tiện đà đưa bôi trơn vào.

Thuốc bôi trơn lạnh như băng theo ngón tay Đường Nhẫn đi vào hậu huyệt, được tỉ mỉ bôi lên vách trực tràng.

Bởi vì phía sau rất ít khi bị đυ.ng vào nên lúc này trở nên càng mẫn cảm, hắn ngột ngạt rêи ɾỉ, âm thanh khàn khàn tràn đầy tình sắc mê hoặc.

Trước khi tiến vào, trước tiên Đường Nhẫn vuốt ve nam căn của mình, khiến nó đạt đến độ cứng nhất định.

Sau đó hắn mới đỡ lấy hai chân vô lực của K, từ từ thâm nhập vào cơ thể đối phương.

Động tác chầm chậm mà ôn nhu, do lúc đầu đã làm tốt chuẩn bị nên quá trình tiến vào không hề đau đớn mà ngược lại còn mang đến kɧoáı ©ảʍ, kí©h thí©ɧ.

K nhìn Đường Nhẫn, thần sắc đối phương cẩn thận, đối xử với mình như một thứ dễ vỡ.

"Ngươi không cần do dự nhiều."

K trầm thấp nở nụ cười.

Mặt Đường Nhẫn đỏ lên, đối với hắn mà nói, nhân sinh vốn không hề kiêng dè gì, nhưng đến khi gặp K cuộc đời buông thả của hắn liền ngập tràn cảm xúc mãnh liệt, cũng lúc đó cuộc đời của hắn hắn cũng biến thành cuồng dã phóng đãng.

Mà mãi đến sau khi K gặp chuyện, hắn mới có mấy phần cẩn thận, chỉ lo hành động của mình khiến K gặp nguy hiểm.

"Chủ nhân, ta yêu ngươi."

Đường Nhẫn để gốc rễ của mình sâu trong cơ thể K, đôi mắt băng lam chấp nhất nhìn đối phương.

"Vào lúc này gọi ta là K."

K hít sâu một hơi, để cơ vòng kẹp chặt côn ŧᏂịŧ trong cơ thể mình.

"K, ta yêu ngươi."

Đường Nhẫn đỡ eo K, thời điểm hắn cúi đầu, nước mắt như muốn trào ra.

Hắn cố nén nội tâm kích động, chầm chậm mà mạnh mẽ cắm nam căn vào sâu hơn, tận sức lấy lòng người mình yêu.

Đèn tường tạo ra cái dảy màu như sóng cuộn lên nhau, Đường Nhẫn vừa hôn K, vừa dùng sức mạnh hạ thân đem đối phương vào bể du͙© vọиɠ.

Yêu đương quá độ kịch liệt đã khiến mồ hôi thấm vào bên mép tóc xám bạc, hắn cảm thấy hô hấp mình có chút khó khăn, thế nhưng vẫn ôm lấy lưng Đường Nhẫn thật chặt, không đành lòng buông ra.

Mà Đường Nhẫn hoàn toàn không biết vết thương trên lưng mình bị K vô ý làm nứt ra lần thứ hai.

Hắn vong tình cướp đoạt thân thể K, đem tình yêu của mình đối với nam nhân này hoà vào trong cuộc mây mưa.

Nhận ra được hình như K đã bắn lên bụng mình, Đường Nhẫn tăng nhanh tốc độ, để cho du͙© vọиɠ mình cũng nhanh phát tiết.

Sau khi hắn làm xong, lập tức chậm rãi rời khỏi thân thể đối phương.

Vào lúc này, K đã cơ hồ mê man rồi, hắn chầm chậm nặng nề thở, cả thân người đều là mồ hôi.

"K có cần uống thuốc không?"

Lo sợ K sẽ phát bệnh, Đường Nhẫn nhẹ nhàng lay đối phương, trong mắt lộ ra lo âu.

"Không có gì, chỉ hơi mệt một chút."

K mở mắt ra, mỉm cười nhìn Đường Nhẫn một chút, lắc lắc đầu, hắn biết rõ thân thể mình, vẫn chưa đến mức phải uống thuốc.

"Vậy ngươi hãy ngủ trước đi, chờ ngươi tỉnh lại ta mang ngươi đi tắm được không?"

Đường Nhẫn thương tiếc nhìn K thần sắc mệt mỏi, mặc kệ thân thể của mình cũng đã mệt, cũng không quản nỗi những vết thương rỉ máu trên lưng.

K vuốt ve mặt Đường Nhẫn rồi từ từ thϊếp đi.

Mãi đến sau khi K đã ngủ say, trên mặt Đường Nhẫn mới lộ ra mấy phần thống khổ, mấy ngày hắn làm cẩu nô căn bản cũng không có ngủ, chờ đợi hắn là các loại trừng phạt, tuy rằng hắn thích nhưng thân thể đã không thể chịu nổi.

Hắn chán nản ngồi bên giường, sắc mặt dần cứng ngắc, thế nhưng khi nhìn thấy K an ổn ngủ, khoé miệng lại nổi lên một vệt cười.

Bất kể thế nào, chỉ cần K thích, chính mình đều có thể làm được.

Cái này cũng là việc duy nhất mình có thể làm cho nam nhân này, nô ɭệ tốt có thể vì lấy lòng chủ nhân mà cam tâm tình nguyện, chết cũng không sợ.

Nghĩ tới những thứ này, Đường Nhẫn liền thẳng lưng, hơi ngẩng đầu lên, nhìn hình chiếu từ đèn tường, mặt mũi lãnh khốc tràn đầy kêu ngạo.