Chương 43: Phiên Ngoại 1.2: Cẩu nô nhân dạng

Nhưng K cũng không bị Đường Nhẫn làm cho động lòng, hắn cười lạnh một tiếng, rồi nói:

"Biết bản thân mình vừa làm gì sai không?"

"A?"

Đường Nhẫn cảm thấy mình cũng không làm sai điều gì, mở to đôi mắt vô tội, đôi mắt đẹp hớp hồn.

"Hừ, ngươi thật sự không biết sao?"

K cầm roi da trong tay lên, cuộn roi vào tay, nâng cằm Đường Nhẫn lên.

"Cả người ngươi đều thuộc vể ta, chủ nhân của ngươi là ta."

Đường Nhẫn không cách nào trả lời, chỉ có thể gật đầu đáp lại. Hắn liều mạng gật đầu, nhìn vẻ mặt K ngày càng nghiêm túc, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

"Không có lệnh của ta ngươi không thể tự ý động vào bộ phận bẩn thỉu trên người."

Âm thanh K trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn do năm tháng mài dũa.

Đến lúc này Đường Nhẫn vẫn không biết rằng mình đã làm sai điều gì, thế như hắn biết, chẳng mấy chốc mình sẽ phải chịu phạt.

Hắn không sợ hãi bất kỳ hình phạt nào, chỉ sợ K chỉ vì mình mà tức giận.

Bác sĩ từng dặn, không thể để cho K quá kích động.

"Nha nha..."

Tuy rằng không biết mình làm sai điều gì, nhưng Đường Nhẫn vẫn ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống, để cho phần lưng của mình hoàn toàn lộ rõ trước mặt K, thuận tiện cho đối phương trừng phạt.

"Muốn dùng cách này xin ta khoan dung sao? "món đồ chơi" khả ái của ta."

Thần sắc K ngưng đọng một lúc, thế nhưng một giây sau roi đã nặng nề giáng xuống.

Tuy nửa người dưới của hắn đã tàn phế thế nhưng đôi tay vẫn mạnh mẽ như cũ, thậm chí còn mạnh hơn trước đây.

Roi vυ"t lên không trung rít ra âm thanh tàn nhẫn, nếu nói Đường Nhẫn không có chút sợ hãi là giả, hắn cắn chặt dương cụ đang hành hạ trong khoang miệng, thời điểm vết thương trên lưng nóng hừng hực lên, hắn cưỡng bách đè nén tất cả tiếng rêи ɾỉ.

Vào lúc này, hắn không muốn lộ ra chút xíu yếu đuối nào, chỉ cần K có thể phát tiết thoải mái là tốt rồi.

Trong đầu Đường Nhẫn nghĩ như vậy, thế nhưng thân thể của hắn vẫn không chịu sự kiểm soát của lý trí, trong nháy mắt đau đớn kịch liệt từ lưng bắt đầu tràn ra, điều này làm hắn vô lực mà run rẩy một chút.

Đã rất lâu chính mình không dùng sức quất đối phương như vậy.

K nhìn tấm lưng đã chằn chịt vết thương, da thịt nứt, có máu tươi từ vết thương ứa ra, trong lòng K không hề hối hận.

Mấy năm qua, Đường Nhẫn vẫn luôn bên cạnh hắn, diễn vai nô ɭệ bị tra tấn, mà chính mình ngày càng cọc cằng, thường vì một ít lỗi mà trừng phạt đối phương quá độ.

Như vậy có phải chính mình đã làm trái với đạo đức của một điều giáo sư chuyên nghiệp không?

Dù sao, việc này của bọn họ là để đem đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn cho người khác, mặc dù đây là phương thức nhiều người khó hiểu được.

Đúng, từ sau khi hai chân mình bị phế vì Đường Nhẫn, tâm tình muốn bị tra tấn của đối phương càng nhiều hơn.

K biết, đó là một loại chuộc tội âm thầm. Chỉ có điều, hắn không cần đối phương phải làm như vậy.

Thế nhưng Đường Nhẫn lại không hề phản đối, hắn vui sướиɠ vì bị dằn vặt.

Cho nên khi hắn nhìn thấy Đường Nhẫn luôn luôn chấp hành mệnh lệnh của mình, thậm chí không tiếc thân mình cũng phải hoàn thành thứ gọi là "mệnh lệnh của K", trong lòng K ngoại trừ thương tiếc còn có một chút thống hận nô tính này của đối phương.

M có lý trí mới có thể tuân theo S có lý trí, đối phương điên cuồng cơ hồ cũng bức chính mình điên theo.

"Mau dậy đi. Lưng của ngươi đã chảy máu rất nhiều."

K bỏ roi trong tay xuống, gọi vài tên trợ thủ vào.

"Tiên sinh."

Bọn trợ thủ vừa vào đã nhìn thấy vết thương trên lưng Đường Nhẫn, nhưng họ nhớ lời dặn của Đường Nhẫn, không có lệnh của K không ai dám hành động.

"Mở trói cho hắn, bôi thuốc rồi cho hắn nghỉ ngơi một chút."

K liếc nhìn Đường Nhẫn vẫn đang thở dốc trên mặt đất, lắc lắc đầu, lăn ghế ra khỏi phòng.

Thời điểm K vừa ra khỏi phòng, ánh mắt Đường Nhẫn lập tức đuổi tới, hắn nha nha kêu, giữa chân mày cũng nhíu chặt, nhưng bởi vì lưng đang rất đau nên không thể chạy theo.

Đây không phải là lần đầu tiên bọ trợ thủ chăm sóc Đường Nhẫn vừa mới điều giáo xong, đối với bọn họ mà nói, rất khó lý giải ham muốn đặc thù của ông chủ mình.

Rõ ràng ở bên ngoài hắn là nhân vật một tay che trời, nhưng tại sao lại e ngại nam nhân tên K kia?

Mở hết trói buộc trên người, Đường Nhẫn cuối cùng cũng có thể đứng lên.

Mấy ngày trong phòng hắn đều phải diễn vai một con chó, chỉ có thể bò trên đất, lúc ăn cũng chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếʍ.

"K..."

Không biết vì sao tâm tình đối phương đột ngột thay đổi, thần sắc Đường Nhẫn cũng trở nên ngưng trọng.

Hắn được trợ thủ chậm rãi đưa ra khỏi phòng, máu tươi trên lưng nhỏ xuống tí tách.

Mãi đến khi chạng vạng K mới xuất hiện ở phòng nghỉ.

Vết thương trên lưng Đường Nhẫn đã được xử lý tốt, hắn ngồi trên ghế salon, nửa người dưới được quấn một cái khăn tắm, che hạ thân đang mang khoá trinh tiết lại.

Mặc dù không trong thời gian điều giáo nhưng lúc nào Đường Nhẫn cũng ngoan ngoãn đeo nó, cho đến khi K cho phép mình phát tiết.

Hắn đã quen kiểu sinh hoạt này nên cũng không muốn thay đổi.

Nhìn thấy K đi vào, Đường Nhẫn kinh hãi, quỳ xuống rất nhanh, cung kính kêu đối phương

"Chủ nhân."

"Mau đứng dậy đi. Bây giờ không phải lúc điều giáo, ngưoi không cần làm như vậy."

K khoát tay một cái, chuyển động xe lăn đến trước mặt Đường Nhẫn.

Đường Nhẫn không thể làm gì khác hơn là đứng lên, hắn có chút uỷ khuất nhìn K, hắn vẫn muốn biết trưa nay mình đã làm sai điều gì.

"Xoay người cho ta coi vết thương một chút."

Ngữ khí K ôn hoà mà bình tĩnh, không còn nghiêm khắc như lúc trước.

Đường Nhẫn ngoan ngoãn xoay qua, cho đối phương nhìn thấy toàn bộ lưng mình.

K đưa tay qua, nhẹ nhàng sờ vào lớp băng gạc, thấp giọng hỏi:

"Còn đau không?"

"Đã đỡ rồi. Tay nghề y tá rất tốt."

Nghe ra K đang lo lắng cho mình, tâm tình Đường Nhẫn nhất thời tốt lên.

"A, quả thật cái gì ngươi cũng có thể chịu đựng, thật xứng với tên."

K nhẹ nhàng nở nụ cười, thở dài, tiện đà nâng cao âm điệu:

"Lại đây, ôm ta lên giường."

Tuy rằng hai chân không thể dùng lực thế nhưng K vẫn là người rất hiếu thắng, bình thường bất kể dùng cách gì hắn cũng phải tự lên được giường, có lúc hắn kiên trì tự mình lên, dù có bò cũng phải bò lên được, chưa bao giờ kiêng kị ánh mắt ai.

Đường Nhẫn lấy làm kinh hãi, từ sau khi K bị thương, đối phương không hề để mình ôm hắn, thậm chí còn trách mình quản việc không đâu.

"Thật sự có thể sao?"

Đường Nhẫn không tin vào tai mình, tay nhịn không được đã duỗi tới.

"Ừm"

K lại gật đầu một lần nữa, sau đó nhắm chặt hai mắt lại.

Người trong ngực gầy đi không ít, so với trước đã nhẹ đi rất nhiều.

Đường Nhẫn cẩn thận bế K lên, sau đó dìu đối phương xuống giường, vì để cho K có thể thoải mái hơn hắn cố ý lấy gối chồng lên đặt sau lưng K.

K nhìn thấy bộ dáng thận trọng của Đường Nhẫn, không khỏi vui mừng nói:

"Được rồi, không cần phiền toái."

Hắn cầm lấy tay Đường Nhẫn, tiếp xúc ánh mắt với đối phương.

"K, có phải ngươi không được thoải mái không?"

Phát hiện biểu hiện của K hôm nay có chút bất thường, Đường Nhẫn không kiềm được mà có chút lo lắng, hắn chống người bên giường, ánh mắt lộ ra vẻ lo âu.

K từ từ lắc đầu, ngược lại nở nụ cười

"Ta rất khoẻ. Ngươi không cần lo lắng. Đã rất lâu ngươi không ôm ta rổi, tiểu nô ɭệ đáng thương."

Hai gò má được bàn tay của K vuốt ve, trong mắt Đường Nhẫn có vài phần thụ sủng nhược kinh.

Hắn nghiên đầu qua chỗ khác, ôn nhu hôn tay K.

"Đến đây đi, hôm nay hãy thoả mãn ta một chút, cũng thoả mãn chính ngươi."

K vỗ vỗ giường, chỉ vào hạ thân của mình, tất cả ám chỉ đều không cần giải thích.

"Thật...thật sự sao?"

Có nằm mơ hắn cũng muốn được ôm ấp đối phương một lần, Đường Nhẫn mở to đôi mắt băng lam, hoài nghi cùng mừng rỡ thay phiên xuất hiện trong mắt hắn.

"Năm phút, nếu như trong năm phút ngươi không cởϊ qυầи của ta vậy ngươi liền lăn xuống giường đi."

K thu hồi ôn nhu, hắn biến nô tính đã thấm sâu vào xương tuỷ con người này, chính mình đối tốt với hắn một chút lại làm cho hắn hoài nghi.

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc lãnh khốc của K, Đường Nhẫn mới tin là hắn nói thật.

Hắn lập tức kéo dây kéo xuống, cởϊ qυầи đối phương ra, lúc tay của hắn sờ đến lớp qυầи ɭóŧ trong mắt K vẫn là vẻ lãnh khốc như cũ.

Không được do dự nữa, Đường Nhẫn tự nói với chính mình.

Hắn khẽ cắn răng, mặc kệ đây có phải là một cái bẫy hay không, cứ bỏ qυầи ɭóŧ ra rồi tính.

Thời gian còn nhiều, chưa đến năm phút hắn đã hoàn thành xong việc cởϊ qυầи áo.

Thời điểm Đường Nhẫn nhìn thấy hạ thân trần trụi của K, hắn liếʍ môi một cái, sau đó nặng nề hít vào.

Lông mày K hơi nhíu lại, quay đầu liếc nhìn cửa sổ chưa kép rèm

"Đóng cửa sổ lại trước đi."

Đường Nhẫn lập tức làm theo mệnh lệnh của K, sau khi đóng cửa sổ lại còn mở đèn tường màu nhu hoà.