Chương 42: Phiên Ngoại 1.1: Cẩu nô nhân dạng

Đôi mắt xanh quyến rũ, khuôn mặt đẹp trai, vóc người cao ngất, cử chỉ khéo léo, đây chính là những thứ K yêu ở Đường Nhẫn.

Thế nhưng chung quy K yêu nhất vẫn là Đường Nhẫn gào khóc cầu xin mình trong quá trình điều giáo.

"Lại đây."

K ngồi xe lăn, hành động bất tiện, nhưng vẫn không gây trở ngại trong việc điều giáo Đường Nhẫn.

Lúc này Đường Nhẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cuộn tròn trên đất, không chỉ đeo một cái khẩu cầu trên miệng mà tứ chi và cổ cũng bị đeo vòng da, trên vòng cổ còn nối với một sợi xích sắt, thậm chí, bên trong hậu huyệt hắn còn cắm một cái giang tắc lớn hình đuôi chó, tất cả làm hắn nhìn qua giống một con chó.

Đường Nhẫn đã chờ đợi lệnh của K từ lâu, khi nghe thấy âm thanh hắn lập tức giãy dụa bò dậy từ tấm thảm, tứ chi chống đất, bò từng bước một đến bên chủ nhân.

Thân thể hắn thon dài, lúc bò thấy rõ cơ thịt cân xứng, côn ŧᏂịŧ bị một thứ da đen bao bọc nặng nề buông xuống, lay động theo từng cử động của hắn.

"A..."

Thời điểm Đường Nhẫn vất vả bò được đến trước mặt K, hắn nâng đôi mắt xanh xinh đẹp lên, thương khẩn bất lực nhìn chủ nhân.

K là một người luôn nghiêm túc lãnh khốc nhưng khi nhìn đến dáng dấp đáng yêu của người nào đó cuối cùng cũng nở một nụ cười nhã nhặn.

Hắn vỗ vỗ đầu gối bên phải của mình, Đường Nhẫn lập tức hiểu ý nâng tay phải của mình, co ro đặt lên đầu gối của đối phương, giống như phản ứng của một chú chó trung thành vậy.

"Hôm nay ngươi rất nghe lời, vậy ta sẽ giải thoát sớm cho ngươi, được không?"

K đưa tay nắm lấy cằm Đường Nhẫn, sau đó kéo đầu đối phương về phía trước.

Trong chớp mắt, trong mắt Đường Nhẫn không nhịn được mà tràn ra sắc thái hưng phấn, hắn nha nha kêu, sung sướиɠ gật đầu.

Sau đó, K giải khai hai cái khoá phía sau đầu Đường Nhẫn, lấy vật đang chắn giữa hai môi đối phương ra.

Thời điểm thứ đó được lấy ra thì miệng Đường Nhẫn vẫn chưa được tự do, trong cổ họng hắn đã bị nhét vào một cái dương cụ giả tinh xảo từ trước, giờ khắc này đang phát ra âm thanh hơi chuyển động, ngăn cản yết hầu của hắn.

Cẩn thận lấy cái dương cụ chạy bằng điện dính đầy nước bọt Đường Nhẫn ra, K mở dây kéo quần của mình, lấy ra một thứ mềm nhũn.

Từ sau khi nửa thân dưới bị thương, du͙© vọиɠ của hắn cũng bị ảnh hưởng, nếu không phải nhờ phương thức sinh hoạt nô ɭệ – chủ nhân này hắn căn bản là khó thu được kɧoáı ©ảʍ. Mà cái này cũng là lý do vì sao Đường Nhẫn nguyện ý chịu đựng tất cả điều giáo hay ngược đãi mình gây ra cho hắn.

"Ngoan, cẩn thận liếʍ nó, khiến nó thoải mái đi."

Thanh âm trầm thấp của K giống như đang thôi miên, Đường Nhẫn trừng mắt nhìn, hắn đưa đầu ra, ngậm lấy thứ trong quần K vào miệng.

"Nha nha..."

Khi Đường Nhẫn ngậm nam căn của K tiến hành ma sát hắn lập tức nhắm mắt lại, hắn chăm chú nghiêm túc dùng môi, lưỡi cùng yết hầu của mình tý lộng bảo bối của chủ nhân, nhận lấy tất cả dằn vặt cùng thống khổ về mình, tựa hồ vào lúc này có biến thành gì cũng không quan trọng nữa.

"Ừm..."

Nhìn những trói buộc trên người Đường Nhẫn, cùng với hạ thân bị cấm phát tiết của đối phương, trong mắt K mới dần xuất hiện tia du͙© vọиɠ.

Hắn tìm thấy một roi do nhỏ kế bên xe lăn, nhẹ nhàng vung một cái, rơi chuẩn xác vào cái lưng đã có không ít vết thương của Đường Nhẫn.

Đau đớn khiến Đường Nhẫn đột nhiên cả kinh, nhưng hắn đã quen với cách làm khó dễ này của K, hắn chỉ muốn gào lên một tiếng nhưng thời khắc kia vẫn phải cật lực mở miệng mình ra, sau đó nhẫn nại tiếp tục ngậm xuống nhẹ nhàng.

Một con chó ngoan là dù bất kì thời điểm nào cũng sẽ không cắn chủ nhân mình.

Đường Nhẫn chính là tin tưởng như vậy, nằm rạp bên người K, đảm nhiệm vai trò một con cẩu nô hoàn mỹ nhất.

Hắn vô cùng mê muội loại phương thức điều giáo bị người ta hoàn toàn khống chế, điều này làm cho nội tâm hắn thanh tĩnh triệt để, trong lúc điều giáo chỉ cần nghe lời chủ nhân là được rồi.

Tuy rằng Đường Nhẫn đã đem hết toàn lực môi lưỡi để lấy lòng K thế nhưng nam căn K vẫn chầm chầm khó khăn cương lên.

Hay là kí©h thí©ɧ còn chưa đủ?

K nhíu nhíu mày, hắn thấy đuôi chó phía sau Đường Nhẫn cúi xuống, liền lấy điều khiển từ xa ra, nhẹ nhàng tăng lên một nhấc.

Thời điểm giang tắc điên cuồng chuyển động bên trong hậu huyệt Đường Nhẫn, tay hắn nắm chặt thành quyền, vù vù hô hấp.

Nam căn của K đã bị ngậm đến gần cứng rắn vẫn đè lên đầu lưỡi Đường Nhẫn như cũ.

"Nha nha..."

Phía sau có kí©h thí©ɧ lớn, hạ thể Đường Nhẫn cũng không nhịn được mà có phản ứng, chỉ tiếc nó đã bị trói lại, chỉ có thể bế tắc bên trong, ngoài bộ da đen còn có thêm mấy vòng sắt nặng nề, khiến cho thứ kia của hắn không thể tự nhiên nhấc đầu lên được.

Nhìn thấy Đường Nhẫn ngày càng thống khổ, tâm tình K cũng trở nên tốt hơn.

Hắn mỉm cười, đưa tay đặt lên đầu đối phương, thân thiết xoa xoa, trầm thấp nói, âm thanh lộ ra một chút uy nghiêm của đế vương

"Nỗ lực đi, rất nhanh ngươi sẽ được giải thoát."

"A..."

Đường Nhẫn nghe K cổ vũ hắn liền quên đi những thống khổ trên người mình mà càng chuyên tâm khẩu giao cho K.

Hắn dùng sức mạnh yết hầu, kẹp lấy đỉnh tính khí của K, đồng thời sử dụng động tác liếʍ láp để lấy lòng đối phương.

Thần sắc K từ lạnh lùng đã bắt đầu có một vài tia biến hoá.

Hắn chậm rãi hô hấp, tập lực tập trung vào hạ thể của mình, tập trung vào khoang miệng nóng bỏng của Đường Nhẫn.

Đường Nhẫn dùng yết hầu đã được huấn luyện qua của mình bao lấy qυყ đầυ K, cường độ vừa đúng, đầu lưỡi hắn cũng không rảnh rỗi, tuy rằng bị nam căn của K ép chặt nhưng hắn vẫn phải ma sát thứ trong khoang miệng.

Sắc thái sắc dục dần hiện lên trong mắt K, hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập, thậm chí bàn tay đang đặt trên đầu Đường Nhẫn cũng có chút run rẩy.

Rất tốt, rất thoải mái, đây là thứ mình muốn.

"A..."

Đường Nhẫn nhắm mắt lại, đem những thống khổ mình phải chịu ném ra phía sau, không màng đến.

Thời khắc này, tất cả việc hắn cần làm chỉ là lấy lòng nam nhân trước mặt.

Không bao lâu, K liền thuận lợi bắn ra, nhưng Đường Nhẫn vẫn ngậm nam căn đối phương như trước, nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa mới bắn ra, tốc độ ra vào cũng chậm dần, khiến du͙© vọиɠ của K lại có thêm bước đệm.

Chỉ cần chủ nhân không cho hắn há mồm, Đường Nhẫn sẽ không buông bảo bối trong miệng ra.

Đối với hắn mà nói, có thể dưới sự khống chế tuyệt đối của K đã là một chuyện hạnh phúc.

Nhìn Đường Nhẫn vẫn ngoan ngoãn dùng môi lưỡi hầu hạ nam căn của mình, lúc này K mới giơ tay lên, làm một hành động.

Đường Nhẫn rêи ɾỉ một tiếng, nhẹ nhàng rời khỏi côn ŧᏂịŧ trong miệng, sau đó nhếch miệng hô hấp.

K hờ hững nhìn hắn, mặc dù mới tiết dục một lần thế nhưng trên mặt hắn vẫn là biểu tình lạnh lẽo không có tia khoái trá nào.

"Ta cho ngươi phát tiết một lần."

Nhìn chằm chằm Đường Nhẫn đang bị nghẹn đến mặt đỏ bừng một hồi lâu, K nhân từ gật đầu.

Sau khi Đường Nhẫn nghe được câu nói này quả thực rất hưng phấn, khố bộ cũng vì vậy mà run rẩy một trận, tuy rằng cái bọc da đen kia vẫn ngăn hắn phát tiết nhưng nam căn vì hưng phấn mà bắt đầu run rẩy.

Đã mười ngày hắn chưa phát tiết du͙© vọиɠ, nếu như chỉ là mười ngày bình thường thì không thành vấn đề, thế nhưng trong đồ ăn hằng ngày luôn được bỏ vào một ít xuân dược, đây là món ăn K đặc biệt dặn dò cho hắn, tăng cường trừng phạt.

"Lại đây."

K cầm lên cái dương cụ lúc trước, dùng khăn lau đi phần nước bọt bên trên rồi nhét lại vào miệng Đường Nhẫn, tiếp theo khoá chặt đai phía sau đầu, khôi phục lại trạng thái ban đầu của đối phương.

Dương cụ trong miệng bởi vì bị áp lực mà chạm vào yết hầu, hàng lông mày xinh đẹp của Đường Nhẫn không nhịn được hơi nhíu lại.

Từ trong mũi hắn phát ra một âm thanh nghẹn ngào đáng thương, hô hấp lại trở nên ngưng trọng.

Thế nhưng trên mặt K không có chút thương hại nào, hắn chỉ lạnh lùng nhìn con chó hình người trước mặt, ném chìa khoá xuống.

"Cho ngươi thời gian năm phút."

Quả nhiên sự tình không đơn giản như vậy.

Năm phút bao gồm phải mở bộ da phức tạp, lấy tay xoa cho dươиɠ ѵậŧ cứng lên và bắn.

Đường Nhẫn nhanh chóng nhặt chìa khoá lên.

Khi hắn chuẩn bị ngồi xuống để hoàn thành tất cả việc này hắn quên mất chính mình còn đang mang một cái giang tắc ở hậu huyệt.

Ngoài tính toán của K, Đường Nhẫn quên mất khâu này mà trực tiếp ngồi xuống, bời vì vật kia càng nhấn sâu vô hậu môn nên vẻ mặt Đường Nhẫn lộ ra vẻ đau khổ khốn cùng.

"Nha!"

Đường Nhẫn buồn buồn hừ một tiếng, nhưng hắn không còn thời gian tính toán nhiều, hiện tại hắn chỉ có năm phút để phát tiết du͙© vọиɠ của chính mình, bằng không không biết chừng nào mới có cơ hội.

Hắn tuyệt đối tin tưởng K có thể tàn nhẫn cho mình một tháng không được làm nam nhân chân chính lần nào.

Bao da bọc lấy nam căn kia là do K đặt làm riêng cho Đường Nhẫn, kích cở vừa đúng với lúc đối phương chưa cương, phía ngoài có mấy cái dây siết, còn có thêm một ổ khoá, dù dưới bất kì tình huống nào nam căn của Đường Nhẫn cũng không thể đạt đến trạng thái cương, tự nhiên sẽ không có hành vi tiết dục.

K lạnh lùng nhìn Đường Nhẫn đang gấp gáp gỡ từng dây ra, sau đó mở ổ khoá, lột xuống cái bọc nam căn đó.

Con vật nhỏ kia sau khi được thả ra liền lập tức có tinh thần ngay.

Đường Nhẫn nặng nề thở ra, run rẩy nắm lấy nam căn đang bị dằn vặt của mình.

Đại khái bởi vì thời gian bị gò bó quá lâu nên vẫn chưa lập tức tìm được cảm giác, đối với hắn mà nói, bảo bối cần phát tiết nhưng cũng rất khốn khổ.

Vài ngón tay cuốn lấy qυყ đầυ, một cái tay khác thì chụp lên toàn bộ thân nam căn, Đường Nhẫn nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ quá trình phát tiết của mình.

Năm phút trôi qua rất nhanh, tuy rằng Đường Nhẫn đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để mở khoá thế nhưng vẫn tốn hết đa số thời gian.

Thời gian còn dư lại hắn cật lức làm cho nam căn mình cứng lên, sau đó cảm thụ tuyến tiền liệt bị gậy xoa bóp liên tục ma sát tạo ra kɧoáı ©ảʍ, khiến thân thể tiến vào trạng thái cao trào.

Khi kim đồng hồ gần chạm đích, bỗng nhiên Đường Nhẫn mở mắt ra, cặp mắt băng lam lãnh khốc tràn đầy vẻ ngượng ngùng.

Hắn nghẹn ngào rêи ɾỉ, ánh mắt tang thương ngượng ngùng dừng lại trên mặt lạnh lùng của K, tay vẫn cố gắng vuốt ve nam căn.

"Nha nha nha..."

Thời điểm ánh mắt nghiêm nghị của K nhìn vào gương mặt tràn đầy du͙© vọиɠ của Đường Nhẫn, đối phương rêи ɾỉ bắn ra.

Đúng lúc này cây kim chỉ vào đúng vị trí.

"Được rồi, đã hết giờ, ngươi làm không tệ, khoá thứ kia lại đi."

K vỗ tay một cái, dùng tiếng vỗ tay của mình kéo Đường Nhẫn ra khỏi bể du͙© vọиɠ.

"A..."

Hiển nhiên hắn vẫn chưa tận hưởng đủ, cái kia của Đường Nhẫn tựa hồ lại có cảm giác.

Mà dù cho Đường Nhẫn có muốn an ủi con vật đáng thương kia thêm lần nữa thì hắn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của K, nhặt bộ bọc da trên đất, thống khổ mặc vào lại.

Nam căn chưa khôi phục lại hính dáng ban đầu nên không có cách nào đưa được toàn bộ vào, Đường Nhẫn đành nhẫn tâm nặn nặn bao tinh hoàn của mình, khiến nam căn đau đớn héo rút.

Tất cả mọi thứ đều lọt vào tầm mắt của K.

Sau khi làm xong tất cả, lúc này Đường Nhẫn mới bò dậy, lung lây cái mông như một con chó, cái đuôi lắc lư, bò lại bên chân K.

"Nha nha..."

Đường Nhẫn nha nha kêu, nỗ lực dùng bộ dạng xấu hổ này của mình lấy lòng đối phương.