Chương 4

K ngồi ở bên giường, cầm tờ báo lên nhìn, Đường Nhẫn bên cạnh thì ở trong bóng tối, chịu đựng niệu đạo đang bị điên cuồng kí©h thí©ɧ đến thống khổ.

Bởi vì thân thể đã quen thuộc các loại điều giáo từ lâu, đối với người thường có thể khó chịu nổi nhưng lại khiến Đường Nhẫn hưng phấn, tuy rằng hắn cũng sẽ thống khổ, ngoài ra hắn còn có một chút kɧoáı ©ảʍ.

"Nha nha...."

Đường Nhẫn suy nhược mà rêи ɾỉ, cổ họng liên tục trượt, cố nuốt vào nước bọt đang không ngừng chảy ra vì khẩu cầu.

Hắn cảm thấy nam căn mình như muốn nổ tung, lúc này đại khái đã sung đến mức bình thường khó mà đạt được.

K nhìn qua báo, cảm thấy khá vô vị, lúc này mới quay đầu nhìn Đường Nhẫn một chút.

Hô hấp đối phương tuy rằng như trước nặng và chầm chậm, bắt quá nhìn qua còn rất bình thường, chính mình không cần tạm thời mở khẩu cầu của hắn ra.

Mà dươиɠ ѵậŧ đang phồng lên sung huyết kia thì lại càng cao cao đứng thẳng, qυყ đầυ đã có rất nhiều chất trong suốt đó chảy ra, xuống đến khố bộ Đường Nhẫn, thấm vào si mao càng thêm đen bóng.

Bộ dáng dâʍ đãиɠ này đều có thể khiến người ta sinh ra kɧoáı ©ảʍ. K âm thầm nghĩ như thế.

Hắn hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy đầṳ ѵú Đường Nhẫn đã sưng lên, đầu nhũ cũng biến thành màu đỏ nhuận.

"Đường Nhẫn, ngươi cũng thích ta đối với ngươi như vậy a"

K trầm thấp cừoi, đem bàn tay thô ráp sờ soạng trên l*иg ngực đối phương, trượt một chút.

Theo động tác xoa xoa, Đường Nhẫn cả người đều hung phấn run rẩy, mà dươиɠ ѵậŧ càng có cảm giác co rúm, lắc lư.

Thế nhưng dây đeo ở gốc rễ nam căn cùng với ống kim loại cắm ở bên trong niệu đạo hoàn toàn ngăn trở Đường Nhẫn phát tiết.

Không được thoả mãn cùng thống khổ khiến tiếng rêи ɾỉ của Đường Nhẫn ngày càng vô lực, hắn hơi lắc đầu, tại một mảng tăm tối bên trong càng them thống khổ.

"Thời gian còn sớm, ngươi còn có thể kiên trì"

K nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút mới đúng một canh giờ, nhưng chịu được như vậy đã rất tốt.

K có thể tự tin nói Đường Nhẫn là M nhẫn nại nhất trong số những M hắn đã gặp qua.

Đường Nhẫn nghe K nói như vậy, trong lòng càng thêm tuyệt vọng, hắn biết cực hạn của mình đã sớm đạt tới, hắn cần phải phát tiết, không thể chờ đợi.

"Nha..."

Rêи ɾỉ như vậy và gào thét là giao kèo ngầm của Đường Nhẫn và K, hắn sẽ không dễ dàng phát ra mà nhịn đau không rêи ɾỉ, một khi hắn phát ra loại âm thanh này là tín hiệu nhắc nhở K rằng hắn đã đến cực hạn hoặc sắp đến.

Nghe thấy Đường Nhẫn cuối cùng cũng không nhẫn nại, thậm chí hướng mình phát ra tín hiệu cầu cứu, K cũng không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ cười cười.

Hắn vuốt ve tóc mai ẩm ướt của Đường Nhẫn, thanh âm trầm thấp có vẻ ôn nhu

"Kiên trì một chút nữa, đừng quên, hôm nay ngươi đang bị trừng phạt"

Thanh âm ôn nhu của K khiến hắn cảm giác như không thể chống cự, Đường Nhẫn ngẩn đầu, nặng nề rút khí ra, mông cùng eo bắt đầu không kiềm chế nổi mà trên giường xoay động, ma sát.

Hắn muốn dùng sức của mình để gỡ bỏ gậy kim loại chết tiệt kia, đương nhiên là hắn không thể.

"Nha nha...."

Đường Nhẫn tuyệt vọng rêи ɾỉ, đã không thể cố tiếp tục trừng phạt của K.

Hăn chưa bao giờ hi vọng được giải thoát như vậy.

Tại tình huống cực hạn, K cho phép Đường Nhẫn giãy dụa, bởi vì M cũng là người, bọn họ không giống như người máy có thể bị bạo mà không chút phản ứng nào, mà hình ảnh tuyệt vọng cùng thống khổ sinh ra giãy dụa vô lực có thể nói là khiến điều giáo sư hưởng thụ sắc thái.

K bình tình nhìn Đường Nhẫn giãy dụa, nhưng âm thầm lưu tâm tình huống than thể của đối phương.

Mãi đến tận lúc hô hấp Đường Nhẫn dị thường gấp gáp, lông mày hắn nhăn lại.

Giãy dụa quá độ tiêu hao nguồn dưỡng khí vốn ít của Đường Nhẫn, đây là trong quá trình điều giáo sẽ tỉnh thoảng xảy ra tình huống nguy hiểm.

"Được rồi, được rồi chớ lộn xộn, ngươi muốn chết sao?"

K không nhịn được đè xuống than thể Đường Nhẫn, một tay đưa ra tháo khẩu cầu của đối phương.

Tuy rằng trong miệng tràn đầy nước bọt nhưng Đường Nhẫn không lo đến bộ dáng mình bây giờ ra sao, mơ hồ nhìn về phía K

"Van ngươi....van ngươi...K"

K cười cừoi, lại không tiếp tục để ý Đường Nhẫn, hắn mở khẩu cầu chỉ là không muốn đối phương lại nghẹt thở mà thôi, còn niệu đạo của đối phương vẫn bị trừng phạt

"Còn có 15 phút, chẳng mấy chốc sẽ qua đi. Nhịn một chút đi."

K cũng không muốn nghe tiếng Đường Nhẫn hỗn loạn cầu xin tha thứ, hắn đem một cái dây đeo cầm lên, sau đó trói ngoài miệng Đường Nhẫn, mặc dù không thể ngăn đối phương phát ra âm thanh rêи ɾỉ thống khổ nhưng cũng có thể khiến đối phương mất đi năng lực nói chuyện.

Âm thanh hàm hồ phát ra không cách nào trở thành câu hoàn chình, Đường Nhẫn tuyệt vọng tiếp tục giãy dụa, dươиɠ ѵậŧ ngược lại càng to đến lợi hại.

K liền dựa trên giường, cảm nhận được cái giường vì đối phương giãy dụa mà sinh ra chấn động, cũng thưởng thức bộ dạng đối phương rơi vào cuồng loạn.

Thực sự đã lâu không thấy dáng vẻ này của hắn, đối với điều giáo sư mà nói, cảnh tượng như vậy thật đẹp.

Chống chọi một lúc, Đường Nhẫn hoàn toàn hết lực, hắn nghĩ đến việc cái kia rồi sẽ tàn phế thực sự, chính hắn phải kiên trì đến một canh giờ.

Nước mắt thống khổ từ khoé mắt chảy ra, bóng tối đã làm cho Đường Nhẫn nhớ lại ký ức đau khổ lúc trước.

Hắn vù vù mà thở gấp, cuối cùng như một con mèo nhỏ triệt để khuất phục, theo xung động gậy niệu đạo phát ra mà hư nhược rêи ɾỉ.

Một canh giờ qua, gậy niệu đạo tự động ngưng lại.

Đường Nhẫn chết lặng nằm trên giường, kɧoáı ©ảʍ nơi hạ thể sớm chỉ còn lại thống khổ.

K tự mình thay Đường Nhẫn giải khai dây đeo buộc tại gốc nam căn, sau đó chậm rãi rút gậy niệu đạo ra.

Tiểu côn từng chút một được rút ra, than thể Đường Nhẫn lúc này mới có chút động tĩnh.

Tay chân hắn run lên, rêи ɾỉ cũng trở nên vặn vẹo yếu đuối.

"Làm rất khá."

K rút cả cây gậy ra sau đó mở bịt mắt cho Đường Nhẫn, hắn thấy đôi mắt xanh kia ngâm đầy nước mắt, phát ra một tiếng tán thường hiếm thấy.

Đường Nhẫn lúc này không vì tán thường của K mà hạnh phúc, hạ thể của hắn trướng đau dữ dội, nhẹ nhàng đυ.ng vào cũng có thể khiến hắn run rẩy.

"K..."

"Hả?"

K giải khai hai tay Đường Nhẫn, thay đối phương xoa bóp cổ tay và vùng bắp thịt một chút, lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái.

Đường Nhẫn đắng chát cười cười, nước mắt không ngăn cản được mà chảy ra, hắn cuộn tròn thân thể chính mình, nặng nề thở ra, bên trong niệu đạo đau rát khiến thân thể hắn sinh ra rất nhiều cảm thụ khác thường.

"Ta yêu ngươi, K."

K nghe thấy câu nói này, đôi mắt lạnh lung loé lên một tia ôn nhu, hắn kéo tóc Đường Nhẫn, khiến đối phương ngẩn đầu nhìn mình, đồng thời âm thanh khàn khan, âm trầm và bình tĩnh vang lên

"Ta cũng yêu ngươi"

Hắn cuối đầu, dùng môi mình ngăn chặn bờ môi run rẩy của Đường Nhẫn, hai người điên cuồng hôn môi, vào lúc đó, nam căn Đường Nhẫn không nhịn được mà chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích bên trong.

Lúc tiếp thu gậy niệu đạo, hắn kỳ thực đã bắn, bất quá bởi vì ngoại lực ngăn cản nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ chỉ có thể ngược dòng mà đi, lúc này toàn thân hắn đều thả lỏng, chất lỏng ứa trong cơ thể tự nhiên chảy ra.

Thế nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra trong chốc lát, Đường Nhẫn liền cảm thấy không thể khống chế hạ thể mình, bởi vì nướ© ŧıểυ cũng thuận theo mà chảy ra.

Hết chương 4.