Chương 5

K nghe được âm thanh tiểu són, hắn như trước hôn sâu Đường Nhẫn, ánh mắt lặng yên nhớ lại quá khứ.

Thực sự đáng yêu quá, rất lâu rồi không đem đối phương làm cho tiểu són.

"Ngươi thật là, lớn như thế còn tiểu loạn, có tin lần sau ta mang tã cho ngươi không?"

K trở mình Đường Nhẫn, vung tay đánh mạnh vào mông đối phương, Đường Nhẫn ngượng ngùng úp mặt vào gối, bởi vì đeo khẩu cầu quá lâu mà tạm thời không kép kín miệng được,phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người.

thấy đối phương nghe lời như thế, tâm tình K cũng tốt hơn nhiều.

có lúc hắn cũng nghĩ, có phải đã đối xử với Đường Nhẫn quá lãnh khốc, tìm các loại lý do mà dằn vặt đối phương, thế nhưng nghĩ đến việc mình vì Đường Nhẫn mà mất hai chân, nội tâm hắn không nhịn được mà sinh ra ý nghĩ trả thù.

K mâu thuẫn nhìn Đường Nhẫn đang nằm bên cạnh mình, lại đánh một cái vào cái mông căng tròn của đối phương.

Mông Đường Nhẫn lúc trước đã bị đánh qua, vết thương lúc này đã biến thành màu đỏ tím, bàn tay K đánh phía trên là một loại trừng phạt, không tránh khỏi càng thêm đau đớn.

"A..."

càng ngày càng đau hơn khiến Đường Nhẫn khôn cách nào cảm thụ kí©h thí©ɧ tình thú, hắn hặn nề thở ra, liều mạng nhẫn nại.

phát hiện Đường Nhẫn nhịn đau đến khẽ run, hắn lúc này mới rời tay, hắn vừa vô ý mà tàn nhẫn đánh Đường Nhẫn một cái, điểm này chính hắn cũng không nghĩ tới.

"Được rồi, không đánh ngươi. Tách chân ra chút, ngày hôm nay đeo thêm giang tắc coi như xong."

K từ tủ đầu giường lấy ra một cái giang tắc inox (buttplug), thả ở lòng bàn tay, áng chừng một lúc, gaing tắc lạnh như băng nhưng có cảm giác rất tốt, hơn nữa còn được mài bóng loáng, chắc chắn sẽ không làm tổn thương thành nội bích non mềm của Đường Nhẫn.

"Mài rất khá"

K đem giang tắc nhẹ nhàng đẩy vào bên trong cơ thể Đường Nhẫn, sau đó hài lòng nhìn đối phương vận dụng sức mạnh cơ vòng kẹp chặt lấy.

hắn biết độ dài cùng độ lớn của giang tắc không làm khó được Đường Nhẫn, phía sau của đối phương còn có năng lực chịu đựng hơn thế nữa.

vẫn luôn nằm trên bãi nướ© ŧıểυ của bản thân, Đường Nhẫn vừa lúng túng vừa không thoải mái, hắn chờ K nhét giang tắc vào xong, lúc này mới nhỏ giọng nói

"K, ta có thể xuống giường không?"

"Đương nhiên, ngươi xuống đi. Ta cho phép ngươi mặc y phục."

nếu K nói giang tắc là việc cuối cùng vậy hắn sẽ không nuốt lời, kể từ bây giờ đến ngày mai hắn sẽ không tiếp tục dằn vặt tên nô ɭệ không nghe lời này.

Đường Nhẫn có được sự đồng ý của K, liền chống đỡ thân thể không còn sức đứng lên.

Sau đó hắn xuống giường, lấy tay giữ chặt giang tắc, đảm bảo cho nó sẽ không trượt ra ngoài, đồng thời âm thầm dùng sức kẹp chặt vật nhỏ mà lạnh như băng ấy.

Trong tủ quần áo Đường Nhẫn đa số đều là âu phục, K yêu thích bộ dáng ăn mặc nghiêm trang của hắn, cho nên hắn luôn mặt âu phục, giày da phong độ ngời ngời xuất hiện trước mặt đối phương.

Mặc quần áo hoàn tất, Đường Nhẫn rất nhanh liền biến từ một tên nô ɭệ trần trụi thành một quý công tử nhà giàu.

Lúc hắn muốn nhìn gương buộc cravat, K gọi hắn lại.

"Lại đây, ta giúp ngươi"

Đường Nhẫn thụ sủng nhược kinh quay đầu lại liếc nhìn đối phương một cái, lập tức hưng phấn từng bước đi tới, nhưng cái giang tắc băng lãnh kia theo mỗi bước chân của hắn mà đâm vào bên trong hậu huyệt, kí©h thí©ɧ hắn, khiến hắn cảm thấy hưng phấn cùng xấu hổ.

K không cách nào đứng lên được, Đường Nhẫn cũng chỉ có thể cúi người để đối phương giúp mình thắt cravat.

Cravat màu vàng mang theo một chút hung hăn, phối hợp cùng quần áo Đường Nhẫn toát ra một vẻ đẹp khoa trương, liền làm nổi bật lên khí chất đối phương.

"Hừ, vẫn rất soái đó tiểu nô ɭệ của ta."

K thay Đường Nhẫn thắt cravat sau đó kéo cravat không tha, Đường Nhẫn khom lưng ở cạnh giường, màu lam trong mắt mơ hồ phát ra một tia hưng phấn. hắn biết mình yêu thích loại bị K điều khiển thế này, càng thích bị K nắm giưc hết cảm giác.

Mãi mới chờ đến lúc K buông cravat , Đường Nhẫn còn không đứng thẳng người, hắn liền cung kính hỏi

"K, cần ta ôm ngươi lên xe lăn không, ta nghĩ cần gọi hạ nhân thay ráp trải giường."

vừa nghe đến từ xe lăn này, K liền nhíu mày, hắn không thích cái công cụ băng lãnh chết tiệt kia, nhưng hành động của hắn lại phải ỷ lại vào nó.

"Không cần,còn có, ráp giường này không cần đổi, giữ lại cho ngươi đêm nay nằm."

tựa hồ là sinh khí với Đường Nhẫn nên thái độ có chút thay đổi, hắn vén chăn lên, liếc mắt một cái, không nhìn tới hai chân đã có chút héo rút của mình, chỉ là tốn một chút sức dùng hai tay nhấc thân thể lên, sau đó từ từ đem thân mình đến xe lăn.

Nếu K nói không cần hỗ trợ, vậy Đường Nhẫn cũng không làm chuyện không đâu.

Hắn đau lòng nhìn bộ dáng cật lực của K, chỉ lo đối phương ngả xuống đất.

Bất quá, từ lúc tàn phế đến giờ, K đã quen thuộc việc vững vàng đem mình từ giường chuyển xuống xe lăn, chuyện dẽ dàng với người thường như vậy nhưng lại khiến hắn tốn không ít thời gian.

"Được rồi...Ngươi nên đi giải quyết công việc đi."

K đầu đầy mồ hôi, cuối cùng cũng ngồi lên xe lăn, hắn lau mồ hôi, lại đem một cái thảm len bên cạnh khoát trên đôi chân tàn phế của mình, hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy đôi chân không cách nào đi lại được của mình.

Đường Nhẫn gật gật đầu, lúc này mới nghiêm người đi về phía cửa, thời điểm mở cửa rời đi Đường Nhẫn không yên tâm nghiêng đầu, nhìn K, nói rằng

"Nếu có chuyện gì, xin lập tức báo ta biết."

"Hừ, ngươi nói nhảm thật nhiều, muốn lần sau mang khẩu cầu ra ngoài sao?"

K mắt lạnh nhìn thái độ quan tâm quá mức của Đường Nhẫn với mình, không nhịn được, phất tay.

Đường Nhẫn biết K nói được làm được, hắn cũng không muốn mang khẩu cầu ra ngoài, lúc này liền lặng lẽ rời phòng.

Mãi đến tận sau khi Đường Nhẫn đi, K mới điều khiển xe lăn đến cửa, hắn từ trong khe cửa lén nhìn ra bóng lưng thẳng tắp của Đường Nhẫn, không khó tưởng tượng đối phương phải có nghị lực thế nào mới có thể chịu dựng được sự dằn vặt của giang tắc.

"Đường tiên sinh, ngài muốn đi đâu?"

tài xế nhìn thấy Đường Nhẫn đã mấy ngày không ra cửa, cư nhiên hôm nay từ trên lầu đi xuống, lập tức ra nghênh tiếp.

trong tròng mắt xanh lam của Đường Nhẫn chỉ còn lại lãnh khốc, hắn liếc nhìn đối phương, đem kính râm đeo lên.

"Đến công ty."

Thời điểm ngồi trên xe, biểu tình Đường Nhẫn có một chút quái dị, thế nhưng tài xế không dám hỏi nhiều, không thể làm gì hơn là yên lặng lái xe.

Dọc theo đường đi Đường Nhẫn cảm thấy ngồi thật khó chịu.

Đầu tiên, hắn bị roi da cùng tay K dạy dỗ nên mông đã sớm sưng lên, nên hiện tại cho dù ngồi ở cái đệm mềm mại cũng khó tránh khỏi đau đớn. thứ hai, cái giang tăc inox bóng loáng trong cơ thể hắn lúc này đã bị nhiệt độ cơ thể làm cho trở nên ấm áp, làm nóng vách trực tràng của hắn, cảm giác này đối với hắn mà nói là một loại kí©h thí©ɧ khó kháng cự.

Đường Nhẫn cầm lấy những đốt ngón tay của mình, làm ra từng trận âm thanh khanh khách, đôi môi mím chặt không nhịn được phát ra một tràn rêи ɾỉ.

Tài xế nhìn gương chiếu hậu trong xe thấy thần sắc Đường Nhẫn kì quái, không giống với ngày thường, không nhịn được thấp giọng hỏi

"Đường tiên sinh, ngài thật sự có sao không?"

Đường Nhẫn cười lạnh một tiếng, thân thể đưa về phía trước, dùng sức mạnh phần eo chống đỡ phần mông đang chịu áp lực

"Lái xe của ngươi đi, đừng nhiều lời."

Hết chương 5