Chương 39

Đường Nhẫn giãy dụa có vẻ vô lực mà đáng thương, mọi người đều thấy thân thể hắn bị Tiểu Hắc liếʍ láp đến căng thẳng, hạ thân bị ống thải nướ© ŧıểυ cắm vào cũng xảy ra phản ứng, tiếng rêи ɾỉ bị tắc trong miệng cũng từ từ trở nên thê thảm đến bất lực.

K lăn ghế đến bên người Đường Nhẫn, hắn thấy Tiểu Hắc đang say sưa liếʍ láp phần thức ăn còn thừa lại trên ngừoi Đường Nhẫn, một tay đè đầu Đường Nhẫn xuống, sau đó mở phần mắt của mặt nạ trùm đầu ra.

Tia sáng đột nhiên truyền đến khiến hai mắt Đường Nhẫn đã ở lâu trong bóng tối không cách nào thích ứng hoàn toàn, bên trong con ngươi của hắn lộ ra một luồng trong suốt mông lung, như đứa trẻ sơ sinh, tinh khiết, bất lực.

"A..."

Rất nhanh, hắn đã thấy K đang nhìn mình, trong lòng bỗng nhiên có một chút kích động, từ khi hắn đồng ý tiếp nhận một tháng trừng phạt đến nay hắn không hề nhìn thấy chủ nhân của mình, tựa hồ đối phương thật sự đem hắn trở thành một thứ dụng cụ, những chức năng khác đều bị hạn chế nghiêm ngặt.

K đưa tay qua sờ sờ lông mi Đường Nhẫn, thanh âm trầm thấp uy nghiêm nhưng cũng mang theo một tia ôn nhu:

"Đây là lần đầu tiên ngươi bị điều giáo như vậy, ta biết nhất định nội tâm của ngươi tràn đầy kinh hoàng cùng bất an, nhưng ngươi không cần phải sợ, cứ kiên trì. Chủ nhân của ngươi luôn bên cạnh ngươi."

Lời nói của K khiến Đường Nhẫn như muốn chảy nước mắt, mà lúc đó Tiểu Hắc cũng đã liếʍ xong đồ ăn thừa trên ngực, bắt đầu liếʍ xuống bụng dưới. Tình dược lúc trước cùng phối hợp với động tác liếʍ láp khiến Đường Nhẫn rất khó chịu, bộ dáng hiện tại của hắn căn bản là không có cách phát tiết du͙© vọиɠ, cả người nóng lên như bị thiêu đốt, nam căn không có chút tự do.

Đường Nhẫn thống khổ lắc đầu một cái, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào, hắn nháy con ngươi xinh đẹp lên, trong ánh mắt là nỗi thống khổ ẩn nhẫn.

"Nhẫn nại là bài học đầu tiên ta dạy ngươi, ngươi có thể làm được. Được rồi, đây là lần duy nhất trong tháng này ngươi có thể nhìn thấy ta, sau này ta sẽ không để ngươi có cơ hội này, một vật phẩm hay là một dụng cụ chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi."

Nói xong, K đóng bộ phận mắt của mặt nạ lại dưới âm thanh thống khổ của Đường Nhẫn, hắn nhìn thấy hầu kết đối phương co rúm, ngực cùng bụng chập trùng kịch liệt, đầṳ ѵú bị Tiểu Hắc liếʍ qua đã khô cứng, sưng lên, khiến người vừa nhìn đã yêu.

Sau khi A Uy dắt Tiểu Hắc đi, Đường Nhẫn bị cố định trên bàn dài đã lâm vào trạng thái mê loạn.

Dược tính mãnh liệt của tình dược cùng với kí©h thí©ɧ mãnh liệt của Tiểu Hắc khiến dươиɠ ѵậŧ của hắn cương cứng, K thấy cảnh này liền ra hiệu cho A Uy, đối phương liền lập tức cầm một sợi dây thừng tới, trói chặt gốc rễ Đường Nhẫn, ngăn cẳn hắn phát tiết.

Đường Nhẫn ngẩng đầu cao, bỗng nhiên trong miệng hắn phát ra một âm thanh nghẹn ngào không cam lòng, ngột ngạt đến cực hạn.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn dùng sức co giật, ngay cả nam căn bị trói buộc cực kỳ đáng thương cũng lay động hoảng lên, nhưng cuối cùng cũng không có gì có thể phá tan những trói buộc tàn nhẫn kia.

Toàn bộ hình phạt tàn khốc, giằng co ròng rã trong hai mươi phút, thế nhưng đối với người đang chìm trong bóng tối như Đường Nhẫn mà nói, đó dài như mấy tiếng, thần kinh của hắn bị kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, thân thể nóng bỏng bởi vì không được đυ.ng chạm âu yếm mà giãy dụa kịch liệt.

"Nha nha ân..."

Tiếng rêи ɾỉ xen lẫn với giọng mũi dày đặc lúc này nghe vào càng thêm mê người, bao tinh hoàn của hắn cũng lộng lẫy căng tròn, mà dươиɠ ѵậŧ của hắn thì vẫn luôn không ngừng vung vẩy co giật, làm phí công giãy dụa.

Thời gian vừa đến, A Uy lập tức tiến lên nắm lấy bao tinh hoàn của Đường Nhẫn, dưới quan sát của K mà mạnh mẽ vò vò.

Đau nhức khiến những kɧoáı ©ảʍ dày vò bên trong Đường Nhẫn được giải phóng, hắn phát ra một tiếng rên thê thảm, đầu đột nhiên ngẩng lên, sau đó nặng nề hạ xuống.

Ngay sau đó có người đem tới vài khối băng, A Uy cầm lấy mấy khối băng, cẩn thận kề vào sát dươиɠ ѵậŧ Đường Nhẫn, nhẹ nhàng ma sát.

"Nha nha!"

Kí©h thí©ɧ từ băng lạnh khiến Đường Nhẫn không thể chịu đựng, hắn điên cuồng giãy dụa thân thể để đứng lên, tay chân đều bị dây thừng ghìm đến ửng hồng.

Thế nhưng rất nhanh, dươиɠ ѵậŧ đang cương của hắn đã bị cưỡng bách đến mềm nhũn trở lại, cảm xúc của Đường Nhẫn cũng chậm lại.

A Uy lấy khối băng ra, xác định trong thời gian ngắn Đường Nhẫn sẽ không cương lại, lúc này mới mở cái kẹp ống thải ra, cho chất lỏng vẫn luôn bức bách bàng quang đối phương chảy ra ngoài.

Cùng với tiếng Đường Nhẫn rêи ɾỉ, chất lỏng rất nhanh đã chảy hết ra một cốc thuỷ tinh, thế nhưng A Uy phát hiện, trong chất lỏng chảy ra đồng thời còn có lẫn một chút nướ© ŧıểυ, thậm chí là cả da^ʍ thuỷ.

Thải xong toàn bộ chất lỏng trong cơ thể, lúc này Đường Nhẫn cũng được thư thái một chút, trợ thủ bên cạnh giúp Đường Nhẫn rút ống thải ra, mà A Uy thì giải khai trói buộc ở hai tay Đường Nhẫn, sau đó lại dùng khoá da đem cố định hai tay hắn ở phía sau lưng.

A Uy bưng cốc thuỷ tinh chứa rượu pha lẫn với một ít nướ© ŧıểυ và da^ʍ thuỷ, kéo dây mặt nạ ra, sau đó lấy đi khẩu cầu đầy vết cắn trong miệng đối phương, không chờ Đường Nhẫn hít thở mấy cái, hắn liền quay qua nhìn K, đem cốc đưa đến bên mép Đường Nhẫn.

Hai vai cùng hai tay đều bị áp chế, Đường Nhẫn cũng không cách nào phản kháng, hắn bị ép mở miệng, không ngừng nuốt chất lỏng mà chính mình cũng không nhận ra đó là mùi vị gì, bị rót đến sặc sụ không ngừng.

Sau khi rót rượu xong, bọn họ lại kéo hắn từ trên bàn xuống, Đường Nhẫn không biết đang có thứ gì chờ đợi hắn, hắn chỉ cảm thấy hạ thân bị buộc chặt lợi hại, thân thể vẫn hừng hực như trước.

Một bàn dụng cụ ăn được đầu bếp cẩn thận xếp lên bàn, thỉnh thoảng hắn len lén liếc mắt đánh giá nam nhân đang bị áp chế trên mặt đất như một con chó, thế nào cũng không tin được đây là Đường tiên sinh chi trả cho mình khoảng lương kếch xù hằng tháng.

"Đường tiên sinh, ăn cơm."

A Uy không muốn Đường Nhẫn cảm thấy lúng túng hơn, thế nhưng không thể làm gì khác hơn là tận lực ghé vào lỗ tai đối phương nói nhỏ.

Đường Nhẫn ho khan hồi lâu mới chậm rãi tiếp thu, hắn đã ngửi được mùi đồ ăn từ trước, mà đầu của hắn cũng bị đưa về một chỗ.

Hắn biết rõ đối phương muốn làm gì mình, cũng may, hắn không phải chưa từng thử qua phương thức ăn uống này.

"Ta tự mình làm."

Bên trong tiếng nói khàn khàn của Đường Nhẫn để lộ ra một vệt khí nhược cùng khuất phục trước nay chưa từng có, hắn ngửi mùi, cúi đầu dùng đầu lưỡi đưa đến đồ ăn sau đó cuộn lưỡi lên, cho vào trong miệng.

Mà lúc này, K ngổi trên xe lăn, vẻ mặt lộ ra bất mãn, hắn vẫy tay kêu A Uy, sau đó hai người đi đến một gian phòng khác.

"Có vài quy tắc, ngươi không dạy cho hắn sao?"

K nghiêm nghị hỏi.

A Uy ngẩn người, hiển nhiên là không nhớ nhất thời mình đã làm sai chuyện gì, hay là Đường Nhẫn làm sai gì, hắn ngây ngốc đứng trước mặt K, không biết nên trả lời thế nào.

K hít sâu một hơi, hàng mi nhẹ nhẹ vẩy một cái, hắn chỉ chỉ Đường Nhẫn đang nằm trên mặt đất ăn, nói:

"Một tháng này hắn đều là một đồ vật hoặc dụng cụ, cho hắn chủ động ăn uống đã là khoan dung cho hắn. Hẳn là ngươi biết đồ vật thì không nói chuyện, vừa nảy hắn vừa nói bốn chữ, chờ hắn ăn cơm xong, ngươi lập tức đem hắn đến phòng trừng phạt, dùng roi đánh hắn, nói cho hắn biết, lần sau nếu dám mở miệng nói chuyện, sẽ trừng phạt nặng hơn!"

A Uy không nghĩ rằng chỉ là bốn chữ cũng có thể khiến cho K bất mãn đến như vậy, hắn cũng không phải điều giáo sư chuyên nghiệp, hắn chỉ có thể làm việc theo chỉ thị của K, nhưng nội tâm hắn không khỏi đồng tình với Đường Nhẫn.