Chương 29

K có vẻ rất thống khổ, khí quản bị cắt ra, cả người đều phải dựa vào máy móc để duy trì sự sống.

Hắn suy nhược mà trừng mắt, nói không ra lời, cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể yên lặng mà nhìn Đường Nhẫn mặt đầy nước mắt nhào tới trước giường.

"K, quá tốt rồi! Là Phật tổ nghe được lời cầu nguyện của ta sao? Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại!"

Nhìn thấy bộ dạng đau khổ than khóc của Đường Nhẫn, những đau khổ của K một chút cũng không quan trọng, ngón tay hắn hơi giật giật, thật muốn nâng đối phương dậy, thay đối phương lau nước mắt trên mặt.

Lúc này bác sĩ mới nhanh chóng nâng Đường Nhẫn lên, nói với hắn

"K tiên sinh vừa mới tỉnh lại, chúng tôi muốn làm kiểm tra toàn diện cho ngài ấy, mời tiên sinh đi ra ngoài một chút."

Không thể không nói, năng lực khống chế tâm tình của Đường Nhẫn rất mạnh, rất nhanh hắn đã thu liễm sự thất thố của mình, lau nước mắt.

"K, lần này cuối cùng cũng đến phiên ta nói với ngươi – hoan nghênh ngươi trở về."

K nằm trên giường bệnh khẽ gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Quá trình phục hồi chầm chậm mà đau đớn, bởi vì khí quản bị cắt ra để gắn máy hô hấp nên tạm thời K không thể nói chuyện, thậm chí vẫn phải ăn qua đường ống dẫn.

Mà bây giờ việc Đường Nhẫn có thể làm là mỗi ngày hầu ở trước giường K, cùng hắn trò chuyện, hoặc cùng xem phim.

Loại sinh hoạt an an bình yên tĩnh này đối với Đường Nhẫn như một hồi ảo mộng, hắn không ngờ sinh hoạt của hắn mấy năm qua lại có nhiều thay đổi đến vậy.

"K, ta từng nghĩ nếu như ngươi mãi mãi cũng không tỉnh lại vậy ta sẽ đặt một cái quan tài lớn, ta ôm ngươi cùng an nghỉ."

Đường Nhẫn đau lòng vuốt ve mu bàn tay đầy lỗ kim của K, thỉnh thoảng siết chặt ngón tay thon dài của đối phương.

K ngồi dựa vào giường bệnh, nghe Đường Nhẫn nói thế không khỏi cong khoé miệng, hắn quay đầu liếc nhìn thần sắc nghiêm túc của Đường Nhẫn, giơ tay chậm rãi viết lên lòng bàn tay của đối phương – ngươi quên lúc trước ta đã ra lệnh à. Coi như ta chết ngươi cũng phải cố gắng sống tiếp. Tiểu nô ɭệ, lá gan của ngươi ngày càng lớn rồi, ngang nhiên cãi lệnh của ta, chờ ta tốt lên xem ta trừng phạt ngươi thế nào.

Đường Nhẫn khẽ nở nụ cười, hắn lẳng lặng chờ K viết chữ xong, lúc này mới đến gần, nhẹ nhàng hôn lên gò má của đối phương.

"Ta hận hiện tại chủ nhân không thể trừng phạt ta."

K trừng mắt nhìn, trên mặt mũi nghiêm túc hiện lên một ý cười, hắn cố gắng giơ tay lên, lại bị Đường Nhẫn nắm chặt đặt lên má mình, thông báo

"Ta yêu ngươi, chủ nhân của ta."

Nhờ những nhân viên y tế tỉ mỉ chăm sóc mà thân thể K có khởi sắc lớn, không lâu sau đó hắn đã có thể thoát khỏi các dây ống đáng sợ, ngồi lại xe lăn, mà qua một thời gian nghỉ ngơi hắn cũng nói chuyện được trở lại, tuy rằng âm thanh có chút thầm thấp khàn hơn lúc trước.

Hoa tưoi nở rộ trong vườn hoa, K ngồi trên xe lăn, A Uy đẩy hắn.

Mà ở bên cạnh ghế của K có một con chó đang nằm úp sấp, hay nói đúng hơn là một con người ăn mặc như một con chó.

Khắp nơi từ trên xuống dứoi đều bị áo da màu đen bao quanh, Đường Nhẫn hưng phấn không thôi, đây có thể nói đây là lần điều giáo đầu tiên từ khi K xuống khỏi giường bệnh.

Hắn bị cố định dùng đầu gối cùng cùi chỏ chống đỡ thân thể chính mình, đầu hắn bị khăn trùm bao phủ chỉ lộ ra cái miệng bị cưỡng chế mở ra, mà ở hậu huyệt hắn cũng bị tách ra, đặt vào một giang tắc giống như đuôi chó.

K kéo vòng cổ da trên cổ Đường Nhẫn một chút, đối phương lập tức phát ra hai tiếng mơ hồ nghẹn ngào.

Nước bọt óng ánh theo miệng Đường Nhẫn không ngừng nhỏ xuống sân cỏ, K đưa tay nhét vào miệng Đường Nhẫn, đối phương lập tức cuốn đầu lưỡi lên ra sức liếʍ láp.

"Thật sự là một con chó nghe lời."

K cừoi, đưa ngón tay nhiễm nước bọt bôi lên bộ phận bị bao da tròng lên của Đường Nhẫn, thanh âm khàn làm lộ ra ôn nhu

"Sáng sớm đã uống nhiều sữa bò như vậy có muốn đi tiểu hay không?"

Bộ mặt bị che dấu của Đường Nhẫn liền đỏ khi nghe K nói, sáng sớm hắn đã bị K ép uống một lít sữa bò tinh khiết, sau đó chỉ thị A Uy biến mình thành bộ dạng này dắt đi tản bộ trong vườn hoa, căn bản không cho hắn có cơ hội phóng thích.

Kỳ thực hắn đã sớm ức đến khó chịu, nam căn bị bộ đồ da đen buộc chặt ở bụng đã sớm rục rà rục rịch.

Đường Nhẫn nha nha kêu hai tiếng, đầu hơi thấp xuống sau đó nhẹ nhàng nhúc nhích cái mông lắc lắc cái đuôi gắn ở hậu môn, đây là ám hiệu riêng của hắn với K, nếu như hạ thể không nhịn được, bất kể là tϊиɧ ɖϊ©h͙ hay nướ© ŧıểυ đều phải biểu hiện cho chủ nhân biết.

"Được rồi, nếu ngươi đã không nhịn được liền thuận tiện đi ở đây đi. A Uy, dắt con chó nhỏ này đến cái cây bên cạnh, cho hắn giải phóng nhất hạ."

A Uy hiển nhiên so với Đường Nhẫn còn lúng túng hơn, bất quá do kính râm đã che mất ánh mắt của hắn.

Hắn gật gật đầu, sau đó nhận lấy dây xích từ tay K, nắm kéo Đường Nhẫn hướng đến một cái cây cách đó không xa.

Nhưng Đường Nhẫn lại có chút chống cự lại A Uy, hắn quay đầu hướng về K nha nha rêи ɾỉ, vùng đầu gối cùng cùi chõ không được tự do, vì để tránh cho mình bị lôi kéo đến nghẹt thở mà lảo đảo theo sát bước chân A Uy.

K cũng chậm rãi lăn xe lại, khi hắn nhìn thấy Đường Nhẫn biệt nữu bị A Uy lôi kéo đến ngã trên đất mới lắc đầu bất đắc dĩ.

Quả nhiên, tính tình của Đường Nhẫn chưa bao giờ chân chính thuần phục.

Bởi vì hai tay cùng hai chân bị buộc chặt cùng nhau, nên khi Đường Nhẫn ngã xuống liền không thể bò dậy, hắn nghẹn ngào rêи ɾỉ, thân thể dưới đất cũng hơi chuyển động, tựa hồ là đang kháng nghị K cư nhiên đem tình thú tư mật của họ giao cho người ngoài như A Uy xử lí.

A Uy cũng không dám dùng sức lôi kéo vòng cổ Đường Nhẫn, cũng không biết có nên đỡ đối phương dậy hay không, không thể làm gì khác hơn là chờ K lại.

"A Uy, ngươi đỡ hắn lên."

Đường Nhẫn nghe thấy âm thanh của K, lúc này mới phối hợp dùng cùi chỏ cùng đầu gối chống đỡ thân mình.

K nhìn thấy Đường Nhẫn lần thứ hai bò dậy mới vỗ vào cái mông vểnh cao của đối phương.

"Lúc trước còn nói phải ngoan ngoãn nghe lời, thế nào lại bắt đầu giận dỗi."

Đường Nhẫn nha nha rêи ɾỉ hai tiếng, cái mông càng vặn vẹo lợi hại, hắn hướng mặt K ngẩng đầu lên, dùng đầu lưỡi mềm mại liếʍ cái vòng kim loại trong miệng, trần trụi nhưng lại không thanh sắc mà hướng về K nói lên du͙© vọиɠ của chính mình.

K che miệng ho khan hai tiếng, lộ ra một nụ cười tái nhợt, hắn cố gắng đưa người qua, tìm thấy nam căn đang bị trói buộc của Đường Nhẫn, kéo dây kéo ra, khiến cho nam căn rủ xuống một chút.