Chương 28

Tiếng quất chói tai vang lên bên trong Phật đường lượn lờ khói xanh, hai tay Đường Nhẫn bị trói sau lưng, ở trần, quỳ trên một cái khăn lông màu trắng.

A Uy đứng phía sau hắn, một tay cầm roi da xanh đen, nặng nề thở dốc.

Trên lưng Đường Nhẫn đều là những vết máu ngang dọc, hắn yêu cầu A Uy dựa theo chỉ dẫn bình thường của K mà thực hiện, như vậy A Uy cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Thời điểm điều giáo, không phải lúc nào K cũng ôn nhu với Đường Nhẫn, đặc biệt là lúc dùng roi, hắn yêu thích nhìn những vết máu.

A Uy nghỉ ngơi một lúc, nhắm ngay vị trí trên lưng Đường Nhẫn vẫn chưa có vết thương, xoay cổ tay một cái liền quất xuống một roi.

"A!"

Đường Nhẫn rêи ɾỉ một tiếng, thân thể đang quỳ không tự chủ lay động một cái, hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy bình tĩnh cùng an tường, hắn lẳng lặng nhìn tượng Phật hiền hoà trước mặt, trong nội tâm lặng yên cầu nguyện cho những thống khổ mà mình đang nhận sẽ đổi lại hạnh phúc an khang cho K.

Từ khi A Uy đáp ứng Đường Nhẫn sẽ ở lại cùng dùng phương pháp của K điều giáo Đường Nhẫn, hắn liền cảm thấy mình thực sự đang cầm một củ khoai nóng đến bỏng tay.

Tuy nói tất cả đều như cũ, nhưng trước đây K chưa bao giờ mỗi ngày đều muốn hung ác quất Đường Nhẫn, A Uy rất rõ, trên thực tế K có bao nhiêu yêu quý nam nhân mắt xanh này.

Tuy rằng trong đầu không muốn nhưng động tác trên tay vẫn phải tiếp tục, A Uy hít sâu một hơi, trở tay liền đánh xuống một roi, lúc này mới xoa xoa mồ hôi trên trán, cung kính mà nói với Đường Nhẫn

"Đường tiên sin, mười lăm roi đã xong."

Đường Nhẫn bị roi cuối cùng đánh xuống hơi đau, hắn ho khan hai tiếng, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đã tràn đầy mồ hôi

"Được, mở ta ra đi."

A Uy bỏ lại roi, tiến lên đỡ thân thể có chút run rẩy của Đường Nhẫn, hắn liếc mắt nhìn những vết máu trên lưng đối phương, mỗi ngày đều là đánh vào những vết thương chưa lành của ngày hôm qua, tuy rằng mỗi lần quất mình đều khống chế lực đạo nhưng cứ thương tổn liên tục một vị trí như vậy cũng đủ làm tiêu hao thân thể Đường Nhẫn.

Nam nhân xinh đẹp này một khi tự ngược cũng thật đáng sợ.

A Uy khẽ thở dài một tiếng, ánh mặt lặng lẽ nhìn vào ngực trần trụi của Đường Nhẫn, vóc người đối phương vô cùng tốt, cơ bắp no đủ, rắn chắc, thậm chí nhìn qua có chút bóng loáng, hơn nữa đối phương còn có tướng mạo tuấn mỹ, thật mê người.

Lúc A Uy giải khai Đường Nhẫn, hắn tự mình đứng lên, hắn dùng khăn mặt xoa xoa mồ hôi trên người mình, cầm lấy một chuỗi Phật châu trên bàn nắm trong lòng bàn tay, hợp tay thành hình chữ thập hướng về tượng Phật bái một cái.

Đường Nhẫn để chuỗi Phật châu vào chỗ cũ, hắn nhấc cái áo ngủ bông màu trắng móc một bên mặc lên người, đi ra khỏi phòng.

Đường Nhẫn rời khỏi Phật đường liền trực tiếp đến phòng bệnh của K, cũng giống những lúc khác, K vẫn lẳng lặng nằm trên giường, dựa vào máy hô hấp để duy trì sinh mạng.

"K, hôm nay hoa trong sân nở rất đẹp, bất quá ta không biết hoa đó là gì, nếu ngươi nhìn thấy nhất định sẽ biết rồi."

Đường Nhẫn mỉm cười nhẹ nhàng nói bên tai K, trong ánh mắt hắn lại có vẻ thống khổ.

Máy hô hấp tạo ra những âm thanh lạnh lùng mà xa cách, Đường Nhẫn nghe được một trận hoảng hốt, hắn bất an nhìn xung quanh giường bệnh trắng noãn, đem tay của chính mình nhét vào lòng bàn tay mềm nhũn của K.

"K, ta chờ ngươi tỉnh lại. Ta đã làm sai nhiều chuyện như thế vẫn chờ ngươi trừng phạt đây."

Đường Nhẫn nói xong câu đó nhẹ nhàng nắm mu bàn tay K lên, hôn một cái.

Ngày hôm sau, A Uy theo thường lệ đi đến Phật đường, Đường Nhẫn đã sớm quỳ gối trước tượng Phật.

Hắn không hề liếc mắt nhìn người phía sau, chỉ trầm mặc thả chuỗi Phật châu xuống, sau đó đứng dậy cởϊ áσ ngủ màu trắng.

"Đến đây đi, mạnh mẽ trừng phạt tội nhân này đi."

Đường Nhẫn quỳ tới, tiếp tục để hai tay sau lưng.

A Uy nhíu mày, tiến lên lấy dây thừng trói hai tay Đường Nhẫn theo thường lệ, tất cả đều là yêu cầu của Đường Nhẫn, nếu như K không tỉnh lại nữa hắn cũng phải đem tất cả hoàn thành đủ.

Thế nhưng A Uy nhìn địa phương không còn chỗ lành lặn kia của Đường Nhẫn, hắn thật sự không đành lòng làm theo yêu cầu của đối phương.

Đường Nhẫn cũng phát hiện thái độ của A Uy, hắn bắt đầu liếc nhìn người phía sau, nhàn nhạt hỏi

"Xảy ra chuyện gì? Làm chuyện ngươi nên làm đi a."

"Không..."

A Uy lắc lắc đầu, hắn quyết định ngày hôm nay thế nào cũng không giúp Đường Nhẫn tự mình hại mình nữa.

Nếu cứ để Đường Nhẫn tự mình hành hạ mình như thế có khi hắn chưa kịp chờ K tỉnh lại đã bị chính mình ngược đến chết.

"Ngươi chê tiền ta cho ít sao? Muốn bao nhiêu, ta có thể lập tức gọi người đưa cho ngươi."

Đường Nhẫn cười lạnh một tiếng, cũng không có tâm tình dây dưa cùng A Uy. Hắn chỉ biết mình muốn bị quất đau đớn hơn, chỉ có vậy mới có thể mang đến an ủi cho hắn, mới có thể làm cho hắn vơi đi cảm giác tội lỗi.

A Uy lấy dũng khí nói với Đường Nhẫn

"Đường tiên sinh, nếu như K tiên sinh còn tỉnh hắn chắc chắn sẽ không đối với ngài như vậy. Ta đã bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, tuy rằng thủ đoạn của hắn có nghiêm túc thế nhưng hắn chưa bao giờ chân chính muốn tổn thương ngươi! Cái lần hắn nhốt ngài trong phòng giam kia, hắn ở bên ngoài cũng theo dõi ngài mấy ngày mấy đêm ngủ không đủ, đều dược vào thuốc để chống đỡ..."

"Đừng bảo là..."

Đường Nhẫn bỗng nhiên rống lớn một tiếng, sắc mặt đại biến đến khó coi, hắn nghe A Uy nói ra những sự thật mà hắn chưa từng biết, lúc này hắn cảm thấy cảm giác thù hận K sau khi được thả ra có bao nhiêu ngu xuẩn.

Thân làm nô ɭệ hắn sao lại không tin chủ nhân của mình?

Hắn có một sự hối hận trước nay chưa từng có khi phát hiện mình gϊếŧ K, thân thể hắn thống khổ cong xuống, đầu nặng nề gõ trên sàn nhà, nước mắt cũng thuận theo rơi xuống.

Đường Nhẫn đè nén tiếng khóc khiến A Uy không biết phải làm sao, K đã từng cấm hắn nói cho Đường Nhẫn biết mình bất chấp thân thể yếu không ngủ mấy ngày liền ngồi trước camera theo dõi hắn, lúc này, hắn cuối cùng cũng hiểu khổ tâm của K, và cũng hiểu tại sao người kêu ngạo như Đường Nhẫn lại nguyện ý quỳ gối dứoi chân K.

"Đường tiên sinh..."

A Uy lúc này có chút hối hận khi đã nói cho Đường Nhẫn nghe, đây là lần đầu hắn thấy Đường Nhẫn khóc thê thảm như vậy, lúc trước đối phương dù có trải qua bất cứ hình thức điều giáo nào cũng không giống như bây giờ.

Liền ngay lúc A Uy nâng hắn dậy, giải khai hai tay cho hắn, y tá chăm sóc K vội vã chạy tới.

Nàng biết chắc có thể tìm được Đường Nhẫn tại nơi này, nhìn thấy sau lưng Đường Nhẫn đều là vết thương, y tá sợ hến hồn nhưng vẫn rất nhanh truyền tin tức của K cho Đường Nhẫn.

Đường Nhẫn không dám tin, trợn tròn đôi mắt lăm, lảo đảo chạy vào phòng bệnh.