Chương 27

Ẩn giấu trong một rừng cây xanh um tươi tốt vùng ngoại ô là một toà biệt thự, có vẻ yên tĩnh mê người.

A Uy không biết tại sao Chú Tuyền lại mang hắn đến đây.

Hắn xuống xe, có một lão bộc (người hầu) dẫn hắn vào biệt thự kiểu phương tây, trang hoàng đơn giản mà hào phóng thậm chí còn mang theo mấy phần ấm áp.

"Muốn ta chờ ở đây sao?"

A Uy nhìn xung quanh, trong phòng trống rỗng, không còn ai khác.

Lão bộc lắc lắc đầu, chỉ một cái thang

"Lão gia đang ở phòng cuối cùng bên phải gian kia chờ ngươi."

A Uy không hiểu mà như hiểu gật đầu, có chút ngạc nhiên nhìn quanh bốn phía, chậm rãi đi lên lầu.

Ánh mặt trời qua cửa kính hoa văn màu chiếu vào hành lang lầu hai, đem chất gỗ sàn nhà toả lên một vệt ấm áp nhu hoà.

A Uy đi qua bên phải, thời điểm đẩy cánh cửa đang khép hờ kia ra trong lòng bỗng sinh ra một tia thấp thỏm.

Không giống một gian phòng trang hoàng kiểu phương Tây, sau khi mở cửa A Uy nhìn thấy một nơi như Phật đường.

Phía dứoi một pho tượng Phật gỗ có một nam nhân mặc áo ngủ bông màu trắng đang quỳ, đối phương cúi thấp đầu, trong miệng lẩm bẩm kinh Phật, trên tay phải đang lần chuỗi Phật châu.

"A...Đường tiên sinh!"

Nam nhân tuấn mỹ cùng đôi gò má lãnh khốc này, A Uy vĩnh viễn cũng không quên, bởi vì hắn đã thao túng thân thể nam nhân này vô số lần, thưởng thức hình ảnh đối phương bất lực giẫy giụa.

Đường Nhẫn chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt có mấy phần tiểu tuỵ, tinh thần sáng láng, ngông cuồng ngang ngược đều đã là dĩ vãng.

"Ngươi đã đến rồi."

A Uy theo sau Đường Nhẫn đến một phòng bệnh bên cạnh, tuy rằng hắn rất muốn hỏi Đường Nhẫn không phải hắn đang ở bệnh viện tâm thần sao?

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn hiếu kì xuống, bởi vì việc làm cho hắn tò mò hơn là K tim đã ngừng đập cư nhiên đang nằm trên giường bệnh, khắp thân đều cắm ống.

"Có phải ngươi tò mò vì sao K không chết và ta cũng không điên?"

Đường Nhẫn chậm rãi đi tới bên người K, hắn phất tay cho các bác sĩ cùng y tá ra ngoài.

A Uy cũng không nói gì, hắn biết một số việc không biết so với biết sẽ an toàn hơn.

Hơn nữa sở dĩ lúc trước Đường Nhẫn chọn hắn làm trợ thủ cũng là nhìn trúng ưu điểm kín miệng này của hắn.

"Ai, bất quá tất cả những thứ này đều không quan trọng nữa. Hiện tại ta chỉ muốn K nhanh khoẻ lên."

Đường Nhẫn cúi đầu vuốt ve sợi tóc xám trắng của K, trong mắt tràn đầy đau lòng, đây là động tác thân mật duy hắn có thể làm bây giờ, bởi vì trên người K đâu đâu cũng có ống làm cho hắn không thể ôm đối phương được.

A Uy cẩn thận nhìn người trên giường, thế nào cũng không nghĩ được một đế vương kêu ngạo lại có ngày phải chật vật như vậy.

Khí quản K bị cắt ra cắm ống truyền oxy vào, trong mũi cũng cắm hai ống truyền dinh dưỡng mà thân thể của hắn cũng còn nhiều chỗ bị đuổi lỗ, một ít chất gì không rõ màu sắc chảy từ ống ra, từ phía dưới chăn cũng có một ống dẫn ra ngoài chứng tỏ hạ thân K cũng không được tự do, đến nỗi hai cánh tay đối phương không chỉ bị trói bên giường mà đã biến đến mức lỗ kim xanh tím sưng lên khắp mu bàn tay.

Nếu không phải máy ghi nhịp tim bên cạnh còn hoạt động A Uy thực sự cho rằng K đã chết.

"Hắn không còn tỉnh lại nữa, sau ngày ta đâm hắn bị thương hắn luôn nằm như vậy, bác sĩ nói có thể hắn sẽ mãi không tỉnh lại nữa.Thế nhưng, ta không tin."

Đường Nhẫn hơi cười, hắn dùng án mắt ôn nhu nhìn K, tựa hồ hắn tin chắc K sẽ mở mắt ra, lần thứ hai trở lại như một đế vương uy nghiêm trước mặt mình.

A Uy cuối cùng cũng không nhịn được nói ra nghi vấn trong lòng

"Vậy Đường tiên sinh, ta có thể giúp gì cho ngài?"

Hắn cũng không phải bác sĩ, nơi này thoạt nhìn cũng không cần bảo vệ.

Ánh mắt Đường Nhẫn không hề rời K một tấc, nhưng lời nói của hắn lại dành cho A Uy.

"Ngươi có thể giúp ta rất nhiều việc. Ngươi theo K đã lâu, cách làm của hắn có lẽ ngươi cũng hiểu rõ."

Sau khi nói đến đây, Đường Nhẫn quay lại, nhìn thần sắc cục xúc của A Uy.

"Vì thân thể K còn chưa lành nên ta hi vọng ngươi có thể dùng phương pháp của hắn, thay thế hắn trừng phạt ta. Ta hi vọng sau khi chủ nhân của ta tỉnh lại có thể nhìn thấy một nô ɭệ đúng chuẩn."

"Chuyện này..."

A Uy có chút do dự, tuy rằng trước nay hắn luôn dưới chỉ thị của K mà cẩn thận làm mọi thứ với Đường Nhẫn thế nhưng hiện nay K đang hôn mê, kêu hắn chủ động đi dạy dỗ Đường Nhẫn, hắn cũng không có cái gan này.

"Ngược lại bây giờ ngươi cũng không còn chỗ nào để đi, trước hết ở lại đây đi. Ta cho ngươi cơ hội suy nghĩ. Yên tâm, nếu ngươi thật sự không muốn làm ta cũng không ép buộc ngươi."

Nói xong, Đường Nhẫn đứng lên, hắn lưu luyến nhìn K, khẽ thở dài một tiếng sau đó đẩy cửa ra.

A Uy đi theo sau hắn, hai người cùng rời phòng bệnh.

Đường Nhẫn trở lại Phật đường, yên tĩnh quỳ gối trước mặt Phật, cầm Phật châu lên chậm rãi lần.

A Uy đứng ở cửa, toàn bộ xoắn xuýt đều thể hiện hết lên mặt, nhìn nam nhân tuấn mỹ kia, trong đầu hắn nhớ lại phản kháng cùng giẫy giụa của đối phương dưới sự dạy dỗ của mình, không thể không nói, khi đó Đường Nhẫn đối với hắn là mê hoặc lớn nhất thế gian này.