Chương 26

"Ta đã sớm muốn chơi ngươi như vậy rồi lão đại."

Đàm Chính nhướng nhướng mày, chậm rãi nhả ra nam căn đã bị mình ngậm đến cứng lên, hắn lấy ngón tay vuốt ve chất lỏng đang chảy ra từ tuyến tiền liệt của Đường Nhẫn, nở ra một nụ cười đầy chê cười cùng tham lam.

Đường Nhẫn liền mạng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi những trói buộc trên thân thể, sợi tóc đen bóng ướt đẫm trên má.

Đàm Chính dùng tay bốc lên một chút dâʍ ɖị©ɧ, nhẹ nhàng liếʍ, cúi đầu nhìn nam căn Đường Nhẫn đang bại lộ trong không khí, nở nụ cười.

"Bình thường K đối thế nào với ngươi? Nghe nói hắn là một điều giáo sư rất nổi, lão đại, ngươi yêu thích bị đùa bỡn thế này sao?"

Đàm Chính vừa nói, vừa bóp cằm Đường Nhẫn, hắn đánh giá biểu tình điên cuồng mà tức giận của đối phương, một tay khác lại lần nữa nắm lấy nam căn Đường Nhẫn mà mạnh mẽ xoa bóp.

Âm thanh phát ra từ miệng Đường Nhẫn như tiếng dã thú bị thương đang rêи ɾỉ, hắn không cách nào chống cự phản ứng sinh lý của mình, nhưng trong lòng hắn càng thống hận cái tay đang đùa bỡn hạ thân mình.

Rất nhanh, Đường Nhẫn bị Đàm Chính xoa nắn đến cả người không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm đó, tuỳ ý đối phương dâʍ ɭσạи.

Cảm thấy cái đồ vật trong tay giẫy dụa muốn bắn ra cái gì, Đàm Chính đương nhiên sẽ không cho Đường Nhẫn dễ dàng thoải mái như vậy, tay của hắn mạnh mẽ bấm tại nơi Đường Nhẫn sắp đạt cao trào, miễn cưỡng cắt đứt kɧoáı ©ảʍ của đối phương.

"A!"

Đường Nhẫn thống khổ kêu một tiếng, mồ hôi nóng bỏng từ mặt nhỏ xuống cổ.

Đàm Chính bỏ qua đồ vật kia của Đường Nhẫn, lấy khăn xoa xoa tay, nhìn Đường Nhẫn đang thở hổn hển, thương hại nói

"Vốn là ta cũng không muốn làm đến bước này , nhưng ai bảo ngươi ngu xuẩn như vậy, cố chấp nghe theo lời K, tự đoạn tài lộ. Đừng nói xã đoàn này do một tay ngươi gầy dựng, không có các anh em ngươi cũng không làm được chức lão đại này. Cho tới nay, ta đều rất hâm mộ ngươi, cũng cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, nhưng những chuyện ngươi làm ngày càng thoát li quỹ đạo chính. Ngươi đã cố chấp không tỉnh vậy ta liền giúp ngươi đi về chính đạo. Gϊếŧ K, gϊếŧ người nhiễu loạn ngươi, mới có lối ra."

Đàm Chính nói xong, liền cúi người xuống một bên giường bệnh, mắt hắn nhìn xuống, Đường Nhẫn xoay cổ một mặt kháng cự, hắn cừoi cúi đầu hôn một cái xuống mặt đối phương.

"Điên rồi thì ở đây dưỡng bệnh cho tốt đi. Hỗn loạn ngưoi để lại ta sẽ giúp ngươi xử lí tốt. Chờ ta tiếp nhận xong tất cả sẽ quay lại đón ngươi."

Đàm Chính giúp Đường Nhẫn mặc quần, liền lấy ra miếng gạc nhét trong miệng đối phương, sau đó nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh.

Trải qua lần giẫy dụa ban nảy, Đường Nhẫn đã có vẻ rất mệt, hắn khó khăn hô hấp, ánh mắt băng lam vẫn luôn nhìn theo bóng lưng Đàm Chính, mãi đến khi cái bóng lưng làm hắn căm hận kia biến mất, lãnh khốc trên mặt Đường Nhẫn mới ngưng tụ lại.

Ngoại trừ Đàm Chính cũng có rất nhiều ngừoi kéo đến xem Đường Nhẫn.

Thời điểm đối mặt với những ngừoi khác, Đường Nhẫn như ngừoi bị mất hồn phách, nằm thẳng tắp, tay chân bị buộc lại, bên trong cặp mắt xinh đẹp tràn đầy mê sắc, đôi môi mỏng luôn lẩm bẩm tên K.

K chết, đối với tất cả mọi người đều là chuyện bất ngờ.

A Uy còn nhớ khi chính mình vọt vào căn phòng và thấy tình cảnh đó, trên người K chằng chịt vết thương, đẫm máu nằm trên giường, mà trên tay Đường Nhẫn cằm chặt một con dao, đâm vào ngực K.

Sau lúc đó, Đường Nhẫn liền dần trở nên điên loạn, hơn nửa đêm hắn không ngủ mà đi khắp nơi tìm K, hắn liền hay đánh ngừoi, cuối cùng bọn họ không thể không mang hắn đến bệnh viện tâm thần.

Liếc nhìn Đường Nhẫn phía sau song sắt như đang lâm vào một loại chấp niệm điên cuồng, A Uy có chút tiếc nuối lắc đầu, hắn làm cận vệ cho K, vẫn luôn đi theo hai người chủ nô bọn họ, có một số việc tựa hồ đã được quyết định từ lâu.

Điên cuồng yêu đương như vậy, rốt cuộc vẫn không thể thiên trường địa cửu.

Tất cả mọi việc tiến hành so với dự liệu của Đàm Chính thuận lợi hơn nhiều, hắn tưởng rằng sau khi Đường Nhẫn gϊếŧ K mình sẽ không biết phải làm thế nào, mà mình cũng có thể thừa dịp này đoạt một chút quyền lực, ai có nghĩ tới Đường Nhẫn cư nhiên trở nên điên như vậy? Quả thực là cơ hội trời cho!

Bất quá phản ứng của đối phương khi nghe mình nói cho thấy đối phương cũng chưa hoàn toàn mất trí, nếu để Đường Nhẫn an dưỡng từ từ tốt hơn đối với mình lại là chuyện bất lợi.

Đàm Chính ngồi ở chỗ ngày xưa Đường Nhẫn ngồi, hắn nhẹ nhàng chuyển động bút máy trong tay, trong đầu đã có dự định.

Diệt trừ tên vướng chân vướng tay K chỉ là bước đầu tiên, đoạt tất cả của Đường Nhẫn bao gồm cả ngừoi của hắn mới là chuyện hắn chân chính muốn làm.

Ngay tại thời điểm Đàm Chính phán đoán, có điện thoại thông báo hắn tới bệnh viện tâm thần một chuyến, Đường Nhẫn đã tự sát.

Khi Đàm Chính vội vã chạy tới bệnh viện , Chú Tuyền đã có mặt tại đó.

Hắn thấy mọi người đều biểu tình ngưng trọng, trong lòng âm thầm trầm xuống, chỉ đành tiến lên hỏi

"Lão đại không sao chứ?"

Chú Tuyền ho khan một tiếng, thở dài.

"Đi, đến nhìn hắn lần cuối đi."

Giữa chân mày Đàm Chính lập tức nhíu lại, hắn không nghĩ tới Đường Nhẫn cư nhiên sẽ tự sát, càng không nghĩ tới trong bệnh viện an ninh nghiêm ngặt như vậy mà hắn lại tự sát thành công.

Còn chưa hảo hảo chà đạp người kia dứoi chân, còn chưa chà đạp viên ngọc cao ngạo kia khiến hắn khuất phục.

Trong lòng Đàm Chính tràn đầy ảo não, sớm biết vậy khi đó hắn đã chơi Đường Nhẫn cho đã.

Bên trong nhà xác, vải trắng đang đắp lên thi thể Đường Nhẫn.

Chú Tuyền cùng các nguyên lão khác đứng một bên, cũng không đi qua, ngược lại là Đàm Chính không nhịn được mà bước lên.

Tuy rằng Đường Nhẫn chết rồi nhưng trong lòng hắn dù thế nào cũng không tin sự thật này.

Sau khi Đàm Chính lấy tay vén tấm vải trắng ra, thi thể trước mặt làm hắn giật nảy cả người, ngừoi này căn bản không phải Đường Nhẫn, mà là người lúc trước bị hắn phái người diệt khẩu – Lâm Tiếu!

Cùng lúc đó, cánh cửa nhà xác chậm rãi đóng lại, Chú Tuyền cùng mấy người đều lắc đầu.

Lần này bọn họ phối hợp cùng Đường Nhẫn diễn tuồng này chính là muốn tìm ngừoi luôn xúi dục những ngừoi khác phản bội.

Quả nhiên, khổ nhục kế của Đường Nhẫn cũng làm Đàm Chính lộ mặt.

"A Chính, ngươi tội gì phải làm đến bước này?"

"Chú Tuyền...ta..."

Đàm Chính còn muốn giải thích điều gì bỗng nhiên một loại sợ hãi trong lòng hắn chậm rãi phát lên, hắn quay đầu liền thấy Đường Nhẫn sắc mặt tiều tuỵ từ một bên đi ra, chỉ có cặp mắt màu lam kia lộ ra sát ý.

"Ta sớm phải biết ngươi là tên khốn hãm hại K. Không phải là ngươi muốn thay ta sao? Ngưoi đã theo ta nhiều năm, không có công cũng có sức, ngươi muốn gì cứ nói thẳng, ta có thể cho. Nhưng ngưoi tại sao lại muốn hại K!"

Đàm Chính mở mắt nhìn chính mình rơi vào bẫy của Đường Nhẫn, tàn nhẫn cắn răng, không chịu thua nói rằng

"Thật là không nghĩ đến ngươi tự tay gϊếŧ chết K lại còn có tâm tình gài bẫy hại ta, Đường Nhẫn, ngươi thật không hổ danh là lão đại! Ha ha ha! Ta đã sớm muốn diệt trừ K, nếu năm đó tên kìa làm việc không gọn gàng, thứ K bị phế không chỉ là đôi chân!"

Sắc mặt Đường Nhẫn khẽ thay đổi, tiến lên đánh một quyền vào Đàm Chính đang cừoi không ngậm miệng.

"Nguyên lai chân K bị thương là do tên khốn ngươi hãm hại!"

Đàm Chính kêu căng ngoắc ngoắc khoé miệng, phun ra một búng máu, trừng Đường Nhẫn cười nói

"Đúng vậy thì làm sao? Thứ ta không có ai cũng đừng mong có! Đến a, gϊếŧ ta đi!"

Trong chớp mắt, trong mắt Đường Nhẫn tựa hồ dấy lên một ngọn lửa, đuôi lông mày hắn giương lên, khắc chế nắm đấm.

Đường Nhẫn đem theo chút thương hại nhìn Đàm Chính, nói với hắn

"Ngươi đã muốn thay thế ta vậy ta liền cho ngươi toại nguyện. Ta đã đáp ứng K, sau này sẽ không làm chuyện phi pháp nên đương nhiên sẽ không gϊếŧ ngươi."

Đàm Chính không hiểu nhìn Đường Nhẫn, thần sắc đối phương bỗng trở nên uể oải mất hứng, giống như có thứ gì dần dần biến mất.

Vài tên nam tử mặc áo đen theo sau bắt được Đàm Chính, không chờ hắn giẫy dụa phản kháng tiêm một xilanh thuốc tê vào ngừoi hắn.

Chú Tuyền ho khan đi tới nhìn Đường Nhẫn nói

"A Nhẫn, ngươi cứ an tâm đi đi, đừng lo gì hết."

Đường Nhẫn gật gật đầu, nhìn lại Đàm Chính đang hôn mê, lúc này mới chậm rãi tịch mịch ly khai đám đông.

Hai ngày sau, trước một phòng bệnh tư nhân tại một bệnh viện ngoại ô thành phố được dán lên mấy chữ "Cấm quan sát", bất kể người bên trong có khóc lóc gầm rú thế nào cũng không có ai để ý tới.

Có ngừoi nói bệnh nhân bên trong trước đây là một nhân vật lớn muốn gió có gió muốn mưa có mưa, mà ngừoi giám hộ của hắn chi tiền viện phí cho hắn đến năm mưoi năm, điều kiện duy nhất là cấm bất luận người nào quan sát bệnh nhân họ Đường này.

Viện trưởng đứng ở cửa nhìn bệnh nhân đang giẫy dụa bên trong bộ quần áo bó, lắc đầu cười, bệnh nhân đáng thương này còn không biết nơi đây sẽ là phòng của hắn trong quãng đời còn lại.