Chương 25

Đường Nhẫn liên tiếp không xuất hiện ở công ty là chuyện thường xảy ra, thuộc hạ của hắn đã sớm quen.

Đàm Chính đang ngồi ở vị trí của mình, thưởng thức cây bút máy trong tay, mãi đến khi một tên bplg tiến vào.

"Chú Tuyền"

Người đang ngồi nhìn thấy ngừoi vào sau bplg đều đứng lên, bao gồm cả Đàm Chính trước giờ hung hăng càng quấy.

Chú Tuyền kia dùng cặp mắt già nua lạnh lùng liếc qua những người bên cạnh bàn một cái, lập tức giơ tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.

Tuỳ tùng phía sau lập tức đưa tẩu thuốc tới, ct chầm chậm bỏ thuốc lá vào trong tẩu rồi châm lửa, hít một hơi thật sâu sau đó mới khàn khàn tuyên bố

"Đường Nhẫn, hắn điên rồi."

Thời điểm nghe thấy tin này, trong mắt Đàm Chính loé lên vẻ hưng phấn, hắn rất nhanh lấy vẻ như những người khác, mặt lộ vẻ kinh ngạc, phát ra một tiếng thở dài nặng nề.

Bệnh viện tâm thần ở ngoại ô thành phố gần đây có rất nhiều khách lạ đến, mà ở phòng cao nhất của bệnh viện cũng có một bệnh nhân mới tới.

Đàm Chính đứng dứoi lầu nhìn lên những bệnh nhân phía sau song sắt đang lén lút nhìn ra ngoài, nụ cười trên khoé miệng không có chút thương cảm nào.

Đi cùng bác sĩ, Đàm Chính đi tới phòng bệnh kín ở nơi cao nhất của bệnh viện, nơi này có lão đại trước đây của hắn, Đường Nhẫn, đang bị trói trên giường bệnh trắng noãn, tĩnh mịch đầy mặt.

Sau khi bác sĩ rời đi, lúc này Đàm Chính mới cầm cái ghế, ngồi xuống bên giường, mỉm cười nhìn Đường Nhẫn, sắc mặt không thay đổi.

"Ngươi yếu đuối hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta, lão đại à."

Cặp mắt băng lam của Đường Nhẫn vẫn đẹp như trước, thế nhưng lại ngập trong lạnh lùng cực độ, khiến người khác không thấy rõ giờ phút này hắn đang suy nghĩ những gì.

Trói buộc khiến cơ thể Đường Nhẫn bị ghìm chặt chẽ, thậm chí cổ tay bị trói đến có chút tím bầm

Đàm Chính phát hiện Đường Nhẫn không để ý gì đến mình, cũng không có nôn nóng, hắn đưa tay ra, tham lam vuốt ve ngũ quan tinh xảo kia, trong miệng thì thầm

"Thật đáng tiếc, ngươi cư như nhiên lại điên như thế. K chết đối với ngươi mà nói có quan trọng như vậy không?"

K...tên K như một cái gai nhọn bỗng nhiên đâm vào tâm hồn tĩnh mịch của Đường Nhẫn.

Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, nhất thời nổi giận quay đầu qua, tàn nhẫn trừng Đàm Chính.

Đàm Chính ngoạn vị nhìn bộ dáng tràn đầy tức giận của Đường Nhẫn, cay nghiệt cừoi nói

"Đúng, chính là như vậy, ngươi còn muốn nằm như người chết như vậy thì ta chơi đùa với ngươi thế nào chứ?"

Không biết Đường Nhẫn đã bao lâu không lên tiếng nói chuyện, thời điểm tiếng nói hắn từ trong cổ họng khó khăn phát ra đã không còn từ tính như trước, nghe như giọng khàn nhỏ

"K...đem K trả lại cho ta! Đem K trả lại cho ta!"

Đường Nhẫn điên cuồng vặn vẹo thân thể để đứng lên, giường bệnh cũng bị hắn làm cho một trận vang rền.

Đàm Chính lắc đầu đứng lên, bỗng nhiên đưa tay bóp lấy cằm Đường Nhẫn, hắn cúi người xuống, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Đường Nhẫn.

"Lão đại, ngươi thật đáng thương. Bắt ngưoi tự tay gϊếŧ chết K, cũng thật xin lỗi. Bất quá nếu tên tàn phế kia không chết, ta sẽ không có được vị trí của ngưoi, cùng với ngừoi của ngươi."

Nói xong, Đàm Chính không để ý đến phản kháng của Đường Nhẫn, cư nhiên vùi đầu hôm vào môi đối phương.

Đường Nhẫn phát ra tiếng rầm rú thống khổ, hắn nghe được lời Đàm Chính vừa nói tâm tình càng thêm kích động nóng nảy.

Đàm Chính lại không thèm quan tâm phản ứng quá kích này, hắn nhìn camera, sau đó lên giường, quỳ trên đầu gối Đường Nhẫn, ngăn chặn phản kháng yếu ớt của đối phương.

"Khốn nạn! Ta muốn gϊếŧ ngươi! Buông ta ra, buông ta ra!"

Đường Nhẫn điên cuồng gầm rú, mãi đến khi Đàm Chính cầm băng gạt trên bàn nhét vào miệng hắn.

Nơi này dù sao cũng là bệnh viện, Đàm Chính cũng không muốn bởi vì sơ suất của mình mà khiến ngừoi ngoài nghe được những thứ không nên nghe.

"Yên tĩnh cho ta!"

Đàm Chính bịt miệng Đường Nhẫn lại, sau đó dứt khoát cho Đường Nhẫn một bạt tai trên mặt.

Hắn híp mắt, cừoi nhìn Đường Nhẫn không cách nào lên tiếng được, một cái tay đã chui vào trong đũng quần bộ y phục bệnh nhân.

Đường Nhẫn như trước trừng mắt nhìn Đàm Chính, tuy rằng hắn không thể nói chuyện, thế nhưng ánh mắt phẫn nộ đến có thể giêt sngười của hắn đã nói lên tất cả.

Cái tay Đàm Chính làm càn trong đũng quần đ, vuốt ve, hắn nắm lấy vật nhỏ đang mềm nhũn, sau đó tìm đến hai quả cầu dứoi đó, nắm vào trong tay.

Trong nháy mắt, sự phẫn nộ của Đường Nhẫn liền bị thay thế, hắn rên khẽ một tiếng, hắn cơ hồ đau đến chảy nước mắt.

"Những chuyện K làm với ngưoi ta cũng có thể, Đường Nhẫn, kỳ thực ta còn rất yêu thích sở thích biếи ŧɦái này của ngươi."

Đàm Chính cười hắc hắc, càng đắc ý, hắn thẳng thắng kéo quần của Đường Nhẫn xuống, sau đó vươn mình liền xuống giường, dùng miệng ngậm vào thứ đang uể oải suy sụp.

"Nha nha nha..."

Đường Nhẫn nha nha rêи ɾỉ, mặt đầy bi phẫn cùng thống khổ, thế nhưng cặp mắt nhìn Đàm Chính lại nổi lên sát ý trước nay chưa từng có.