Chương 24

Một âm thanh vang lên trong đầu Đường Nhẫn, nhẹ nhàng nỉ non như ma quỷ

"gϊếŧ K, gϊếŧ K ngươi liền tự do."

Cơ hồ như không thế khống chế, bỗng nhiên Đường Nhẫn ngẩng đầu tập trung nhìn K.

Tuy rằng K phát hiện sắc mặt Đường Nhẫn không bình thường thế nhưng hắn vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đến.

"Xảy ra chuyện gì? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"K..."

Đường Nhẫn trầm thấp gọi tên K, thần sắc trên mặt càng trở nên nghiêm nghị, lãnh khốc.

"Hả?"

K nhàn nhạt đáp một tiếng, đang muốn vỗ vai trấn an Đường Nhẫn lại bị biểu tình dữ tợn của đối phương doạ sợ hết hồn.

Trong cặp mắt băng lam cũng Đường Nhẫn xuất hiện ánh mắt của một con thú hoang đang tập trung nhìn con mồi, mà ánh mắt như vậy đã từng xuất hiện khi hắn nhìn vào kẻ khốn nạn tổn thương hai chân mình.

Hắn biết ánh mắt này mang ý nghĩa gì, nhưng hắn không hiểu vì sao Đường Nhẫn lại thay đổi như vậy.

Sắc mặt K hơi trầm, cố gắng tự trấn định, tay lặng lẽ hướng đến bình xịt thuốc ở đầu giường.

Khoé miệng Đường Nhẫn lộ ra một vệt cười độc ác, tròng mắt hắn đẹp như hai viên ngọc thạch, đẹp đến khiến người khϊếp sợ.

"Đi chết đi."

Môi Đường Nhẫn nhẹ nhàng mở ra, lạnh lùng phun ra ba chữ, sau đó vươn mình ngồi lên người K, một tay bóp cổ đối phương.

Nếu như thân thể của K còn kiện toàn Đường Nhẫn sẽ khó có thể khống chế hắn, nhưng hắn căn bản không dùng được hai chân cùng với việc chịu đủ ốm đau dằn vặt đã sớm khiến thân thể hắn hư nhược, K chỉ đành lực bất tòng tâm.

Tay hắn chưa kịp tìm được bình xịt thuốc bỗng nhiên bị kéo trở về.

"A..."

K rêи ɾỉ một tiếng, trên khuôn mặt trầm ổn hiện ra một tia biểu tình đau đớn.

Hắn không dám tin Đường Nhẫn một lòng muốn đẩy mình đến chỗ chết, ra sức giơ tay đấm điên cuồng vào người đối phương.

Bị K đánh trúng hai má, lúc này Đường Nhẫn mới hơi buông lỏng tay ra, nắm lấy tay K.

K ho khan mãnh liệt, chỉ cảm thấy hô hấp của mình ngày càng nhanh, hắn run rẩy chất vấn Đường Nhẫn

"Đường Nhẫn, ngươi điên rồi?!"

Bóng tối trong linh hồn bị mấy chữ kia làm cho thức tỉnh

"Đi chết đi, K."

Nói xong, hắn tóm lấy tay K vừa đánh mình, mạnh mẽ gập lại.

Âm thanh khớp xương gãy vỡ tàn nhẫn vang lên, K kêu đau một tiếng, mồ hôi lạnh từ sợi tóc trắng bạc chậm rãi rỉ ra.

Sẽ không, Đường Nhẫn không thể nào muốn gϊếŧ mình.

K tin chắc Đường Nhẫn đã xảy ra chuyện gì đó mà ngay chính hắn cũng không cách nào khống chế, hoặc thần kinh nhất thời tɧác ɭoạи không chừng.

"Đường Nhẫn...ngươi tỉnh lại! Ta là K, là chủ nhân của ngươi! Ta là người yêu của ngươi!"

Đường Nhẫn lại tựa hồ không nghe thấy K nói gì, hắn chỉ trào phúng cái âm mưu phản kháng của nam nhân kia, tiện đà nắm lấy một tay khác của K, dùng thủ đoạn cũ bẻ gãy.

K đau đến ngẩng đầu lên, thở dốc liên tục, đầu tóc bạc của hắn vì giãy dụa cùng phản kháng không ngừng mà trở nên loạn không thể tả, làm cho hắn nhìn qua càng thêm thê thảm.

"Đường Nhẫn....ngươi, ngươi thật sự muốn ta chết sao?"

K phát hiện Đường Nhẫn xuống giường, cầm dao gọt hoa quả đi tới, trong lòng nặng nề trầm xuống.

Bộ dáng Đường Nhẫn mỉm cười tựa hồ có hơi mê ly, trong miệng hắn lẩm bẩm gì K cũng không nghe rõ lắm, đối phương cầm dao cắt y phục của hắn, đâm vào da thịt của hắn, K tuyệt vọng nhắm mắt lại

"K, ta muốn gϊếŧ ngươi."

Đường Nhẫn mang theo ý cười nói ra quyết định của mình, tay lạnh băng chạm vuốt lòng ngực của K.

Nói xong, tay cầm dao chầm chậm đâm xuống, mà thần sắc của hắn cũng trở nên ngưng trọng, gϊếŧ chết K đối với hắn lúc này mà nói như một nghi thức nghiêm trang.

"Ha ha...ha ha..."

Một tiếng cừoi trầm thấp vang lên lúc dao trong tay Đường Nhẫn đang từng tấc từng tấc đâm vào.

K mở mắt ra, ôn hoà mà tĩnh lặng nhìn về phía Đường Nhẫn, nếu như gϊếŧ chết mình là lựa chọn của đối phương, như vậy mình nên bình tĩnh tiếp thu, ngược lại, cứ kéo thân thể tàn tật này cố sống càng làm cho hắn thấy mệt mỏi.

"Nghe này, cũng như lúc trước ta đã nói với ngươi, sau khi ta chết, ngươi cũng phải cố gắng sống tiếp."

Giữa chân mày Đường Nhẫn hơi nhíu lại, dao trong tay tiếp tục đâm sâu thêm mấy phân, K thống khổ đến cả ngừoi căng thẳng, máu tươi từ miệng chảy ra, thế nhưng cặp mắt kia vẫn yên tĩnh, dịu dàng nhìn Đường Nhẫn như trước.

Phát hiện động tác đâm của Đường Nhẫn dường như dừng lại, K cuối cùng không nhịn được, cố nén thống khổ trở về tư cách chủ nhân, biểu tình nghiêm nghị

"Đường Nhẫn! Ngươi là tên nhát gan! Không dám dứt khoát gϊếŧ ta sao?!"

Hai mắt Đường Nhẫn bỗng nhiên trợn tròn, đôi mắt bỗng nhiên loé lên, hắn ngửa đầu rống một tiếng, dao trong tay đã hoàn toàn đâm vào l*иg ngực K.

K cũng theo đó run lên, ho càng nhiều máu tươi, hắn cảm thấy hô hấp của mình càng trở nên khó khăn, rất nhanh liền không nói được lời nào.

Không biết tại sao, khuôn mặt bị vấy máu tươi của Đường Nhẫn lúc này lại yên lặng nhìn vết thương l*иg ngực không ngừng tuôn máu, ác khí trong mắt dần biến mất, thay vào đó là thống khổ bi thương không thể nói.

K miễn cưỡng cười cười, dùng hết toàn lực nâng tay phải đã bị bẻ gãy nhẹ nhàng lau đi máu tươi trên mặt Đường Nhẫn, Đường Nhẫn khẽ nâng tầm mắt, nhìn trực diện nhau.

"Ta lấy thân phận chủ nhân lần cuối cùng ra lệnh cho ngươi....sau này không được phép nghĩ đến ta...không cho phép đau lòng."

Hai đôi mắt nhìn nhau, chậm rãi lộ ra tia lưu luyến không rời, bàn tay xoa xoa mặt mình của đối phương cúi cùng cũng rơi xuống, mà lúc này, trong mắt Đường Nhẫn cũng có cái gì rủ xuống.