Chương 21

Tuy rằng Lâm Tiếu mang danh bác sĩ tâm lý của Đường Nhẫn nhưng trên thực tế hắn rất ít khi làm cố vấn tâm lý cho Đường Nhẫn, bởi vì đối phương là một nam nhân mạnh mẽ kiên cường, hàng rào nội tâm của hắn cũng không chê vào đâu được.

Nhưng mà hơn một tháng trước, Đường Nhẫn nhiều lần liên hệ hắn, cũng chủ động yêu cầu được trị liệu tâm lý.

"Gần đây ta ngày càng không biết phải làm một đầy tớ tốt như thế nào nữa, ta lại phản kháng K, ta cư nhiên lại phản kháng K, thật là đáng sợ, trước đây ta cũng chưa từng làm chuyện gì như vậy, cũng không tin chính mình sẽ làm như vậy..."

Đường Nhẫn nằm trên ghế cười khổ, thở dài một cái.

Từ khi dưới tay K đi dạo quỷ môn quan về, hắn phát hiện tâm thái thản nhiên từ trước đến giờ của mình xảy ra một chút thay đổi.

Tuy rằng thân làm nô ɭệ, tuy rằng yêu thích việc thân thể cùng tinh thần bị làm nhục, dằn vặt, nhưng thời khắc kia đã vượt qua đường biên tiếp nhận của hắn.

Tự thôi miên đã mất đi hiệu lực, nhưng Đường Nhẫn không muốn mất đi K, cho nên hắn không thể không tìm đến bác sĩ tâm lý đã bị mình lạnh nhạt từ lâu này để giải quyết phiền toái.

Lâm Tiếu người cũng như tên, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười làm cho người khác có một loại cảm giác an tâm.

Hắn ngồi bên người Đường Nhẫn, trầm mặc nghe đối phương nói hết, sau đó đúng lúc đưa lên một ly trà sữa nóng.

"Đường tiên sinh, ngài đừng quá khẩn trương. Ta hiểu rõ ý ngài, trên thế giới này cũng không có nô ɭệ nào tuyệt đối nghe lời, mọi chuyện đều phải có một điểm thăng bằng, là K phá vỡ điểm thăng bằng đó của ngươi."

Đường Nhẫn chậm rãi nằm xuống, tỉ mỉ nhìn Lâm Tiếu.

"Vậy ta nên làm sao đây?"

Tựa hồ thật sự cảm nhận được cán cân đang bị nghiêng, trong lòng hắn bỗng nhiên bất an.

Lâm Tiếu nhún vai một cái, cười nói

"Cửa tử này là do ngài tự lựa chọn. Vẫn muốn tiếp tục ở chung cùng K, vẫn là..."

"Ta muốn ở cùng K."

Không chờ Lâm Tiếu nói xong, âm thanh Đường Nhẫn trở nên kiên định mà lãnh khốc.

"Mặc dù hắn đối xử với ngài như vậy nhưng ngài vẫn muốn ở cùng hắn sao? Đường tiên sinh, ta làm bác sĩ tâm lý của ngài, có trách nhiệm cân nhắc giúp ngài. Trên thực tế, giữa mối quan hệ của các ngừoi đã xuất hiện vết rách, nếu không tìm được phương pháp giải quyết thiết thực, vết rách này sẽ càng lúc càng lớn, sớm muộn gì cũng sẽ gây hại cho ngài."

Đường Nhẫn lạnh lùng nhìn Lâm Tiếu nói, không khẳng định cũng không phủ định lời nói của đối phương.

Hai lần trước Lâm Tiếu cùng Đường Nhẫn thảo luận tới đây, đối phương luôn cực kỳ táo bao mà đánh gãy đối thoại, mà lần này Đường Nhẫn trầm mặc, tựa hồ như đang ngầm đồng ý gì đó. Lâm Tiếu nắm lấy cơ hội này cẩn thận nói rằng

"Đường tiên sinh, ta đoán rằng hiện giờ ngài đối mặt K nhất định cảm thấy rất thống khổ, một phần nội tâm của ngài tràn đầy oán hận cùng bài xích với những thương tổn mà hắn gây ra, còn phần kia lại có một loại niềm tin cưỡng chế chính mình phải thần phục dứoi chân hắn. Hai loại ý nghĩ này đan xen vào nhau, nên mỗi lần đối mặt K thần kinh của ngươi đều bị hành hạ. Đường tiên sinh, ngươi đến cuối cùng cũng là một người có tự chủ, không phải là một nô ɭệ gỗ, mặc dù thân thể của ngài được huấn luyện cường độ cao nhưng nội tâm của ngài lại càng yếu đuối."

"Ác, thật sao?"

Đường Nhẫn nhàn nhạt nở nụ cười, đôi mắt màu băng lam bốc lên một vệt sắc thái cao ngạo.

Mặc dù đối mặt với bác sĩ tâm lý của mình nhưng Đường Nhẫn không cho là đối phương có thể thấy rõ hết nội tâm của hắn.

Tuy rằng vào lúc này, hắn cảm giác phải nhờ người ngoài đến động viên nội tâm đang chịu dày vò của mình.

"Ngươi sai rồi, ta cũng không yếu đuối. Có một việc ta chưa từng nói với ngừoi ngoài, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết."

Lâm Tiếu hơi kinh hãi, tựa hồ không thể tin vào tai mình, làm bác sĩ tâm lý của hắn lâu đến thế nhưng hắn rất ít khi tìm tới, mà việc hắn nguyện ý nói ra bí mật nội tâm hắn càng chưa bao giờ có.

Đường Nhẫn nói đến chuyện cũ, đứng lên, tư thế đứng nghiêm của hắn luôn lộ ra thần thái của một nam nhân thành thục.

Thế nhưng lúc hắn mở miệng nói chuyện, âm thanh lại ủ rũ hiếm thấy.

"Hai năm trước, khi đó ta cùng K đã ở bên nhau bốn năm, chúng ta giống như những S và M khác, sinh hoạt vui vẻ, ta hưởng thụ việc hắn trói buộc cùng quản chế thân thể ta, cũng nhân cơ hội đó thoả mãn các loại du͙© vọиɠ. Thời gian đó quả thực làm người hoài niệm. Chúng ta nắm giữ lẫn nhau, sinh mệnh cũng vì vậy mà giao hoà."

Đường Nhẫn từng chút từng chút nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc cùng K, âm thanh trở nên nghiêm nghị

"Thế nhưng...Những ngày hạnh phúc đó đối với người xuất thân từ hắc đạo như ta thực sự là ân trời ban. Một ngày trong hai năm trước, K bị một đối thủ không đội trời chung của ta bắt đi, kỳ thực ngừoi đối phương muốn gϊếŧ là ta, nhưng lúc đó ngừoi ngồi trên xe là K. Không biết tên kia từ nơi nào biết được mối quan hệ của ta và K, hắn bắt K phải điều giáo hắn, hắn muốn gạt ta ra, nhưng K lại không chịu làm theo ý hắn, ngược lại trong điện thoại còn nhắc ta cẩn thận. Thời điểm ta chuẩn bị kĩ càng đi gặp kẻ thù, K đã bị hành hạ đến thoi thóp, hắn biết K là con bài cuối cùng để đối phó ta nên hắn không gϊếŧ K. Nhưng lúc ta đối mặt với hắn, chính mình muốn trao đổi con tin, K lại không chấp nhận, kết quả kẻ kia đánh nát hai xương đùi K trước mặt ta, cắt đứt gân chân, thời điểm hắn muốn chọc mù hai mắt K, A Chính dẫn người vòng ra phía sau bắn chết hắn."

Nói đến đây, Đường Nhẫn chậm rãi ngẩng đầu lên, tựa hồ những hồi ức cùng thống khổ năm xưa một lần nữa tái hiện trước mắt, làm cho hắn không cách nào đối mặt.

Lâm Tiếu chỉ biết K là một điều giáo sư thập phần bí ẩn, vẫn luôn ở trong biệt thự của Đường Nhẫn, không ai biết hành tung, nguyên lai đối phương từng vì Đường Nhẫn mà trả cái giá quá lớn.

"Không chỉ thân thể hắn trở nên tệ, hơn nữa hai chân còn bị tàn phế, ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng không thể nào giúp hắn đứng lên lại. Nếu không phải ta lăn lộn trong hắc đạo, kết nhiều thù như vậy K cũng sẽ không gặp nạn này. Cho nên ta phải bồi thường cho hắn. Cho nên ta có thể nhịn tất cả những gì hắn làm. Ha ha ha...Ta đã thật sự cho rằng mình có thể nhẫn nhịn mọi việc hắn làm với ta, nhưng là...Ta đau quá hận, phát hiện cư nhiên sẽ có lúc ta không nhẫn nhịn được! Tại sao! Tại sao ta có thể hận hắn! Ta có tư cách gì hận hắn, hận hắn vì cứu ta mà mang thương tích đầy người?!"

Ngữ khí Đường Nhẫn càng trở nên sắc bén, lạnh lùng, nghiêm nghị, ánh mắt của hắn cũng theo đó mà trở nên dữ tợn.

Lâm Tiếu lúng túng nhìn thần sắc biết đổi rõ rệt của Đường Nhẫn, vội vàng nói

"Đường tiên sinh, xin hãy bình tĩnh lại."

Đường Nhẫn cũng nhận ra được sự khác thường của mình, trước mặt K hắn còn cật lực đè nén bản tính của mình thế nhưng ở trước mặt ngừoi khác hắn không muốn sống thống khổ đến vậy.

"Ha, thật ngại quá. Ta biết gần đây ta có chút quá đáng. Kỳ thực ta nghĩ, nếu lúc đó K nhẫn tâm tiếp tục dạy dỗ ta, đánh vỡ tất cả phòng tuyến tâm lý của ta, có lẽ bây giờ ta sẽ là một con chó ngoan chân chính, sẽ không phá lệ cắn người, hắn chỉ tay nơi nào ta sẽ chạy đến đó, ngoan ngoãn nghe lời, như vậy cũng không tồi."

Đường Nhẫn hơi nhắm mắt, cả người mệt mỏi nằm xuống ghế.

Hắn nhìn chằm chằm trần nhà, không biết có phải hối hận hành động của mình không, đến cùng hắn sẽ chọn gì đây....

"Ta chán ghét mình bây giờ, bác sĩ Lâm, nghe nói thôi miên có thể thay đổi một người, không biết ngươi có thể thôi miên ta hay không, khiến ta càng cam tâm tình nguyện phục tùng K, vĩnh viễn không muốn rời xa hắn."

Sắc mặt Lâm Tiếu khẽ thay đổi, ánh mắt cũng trở nên hơi dị dạng.

Hắn nhìn thấy Đường Nhẫn vô cùng uể oải, tiều tuỵ, nói

"Đường tiên sinh, thôi miên cũng không thể cứ như vậy mà tiến hành, ngài phải toàn tâm toàn ý phối hợp mới có thể đạt hiệu quả."

"Yên tâm, ta đương nhiên phối hợp cùng ngươi."

Bên môi Đường Nhẫn giương lên một nụ cười như thói quen.

Tựa hồ hắn thấy trên người Lâm Tiếu hi vọng về sự tái hợp của hắn và K.

Coi như phải vĩnh viễn làm nô ɭệ của ngừoi kia, hắn cũng không oán không hận.

Nhìn Đường Nhẫn từ từ im lặng, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, hắn ôn hoà nhìn đối phương, bắt đầu dùng ngôn ngữ khiến Đường Nhẫn rơi vào trạng thái thôi miên.

"Ngươi cảm thấy rất mệt, rất khát nước."

Âm thanh Lâm Tiếu ôn hoà thêm một tia mê ly.

Trên ghế nằm, Đường Nhẫn vẫn như trước, bình tĩnh mà nhìn hắn, thế nhưng cả cơ thể lại phản ứng dứoi sự dẫn dắt của đối phương.

Hắn liếʍ liếʍ môi, thậm chí còn nuốt cổ họng.

Lâm Tiếu quan sát phản ứng của Đường Nhẫn, trong lòng thầm mừng rỡ, thôi miên một nam nhân tinh thần vững không phải là chuyện dễ, cũng may đối phương chịu toàn lực phối hợp.

"Cổ họng ngươi rất khàn, không nói được, thân thể của ngươi rất mệt, ngươi cũng không thể động đậy."

Đường Nhẫn dựa theo từng ám chỉ của Lâm Tiếu mà làm ra biểu hiện, hắn hơi giương môi ra, lại không nói được chữ nào, tứ chi đều ngoan ngoãn buông trên ghế nằm, chỉ có đầu ngón tay nhẹ nhàng nhúc nhích.

Nhìn thấy Đường Nhẫn đang tiến sâu vào thôi miên, Lâm Tiếu bắt đầu vào đề tài chính.

"Ngươi có một điều giáo sư tên K."

Khi nghe đến tên K trong mắt Đường Nhẫn liền loé lên vệt sáng, sau đó hắn liền khôi phục tình trạng uể oải không thể nói chuyện.

"K luôn lôn thương tổn ngươi, ngươi nhất định phải phản kháng. Phản kháng K, từng chút một, mãi đến khi...gϊếŧ chết hắn."