Chương 20

Sau đó Đường Nhẫn chỉ trầm mặc tuân theo ý nguyện của K, hai tay của hắn vẫn không được cởi trói, vẫn như trước dùng eo để đưa nam căn vào trong cơ thể K.

Trạng thái của K đêm nay kì thực cũng không phải quá tốt, mãi đến khi Đường Nhẫn đã bắn ra trong cơ thể hắn, hắn vẫn không thể đạt đến cao trào.

"Xin lỗi."

Đường Nhẫn cúi đầu, cảm nhận sự bất lực của mình mà sinh ra một tia sầu muộn, đến cuối cùng hắn cũng không thể nào khiến K triệt để thoải mái một lần, cũng mất đi cơ hội được chủ động.

Trên gương mặt lạn lùng của K cùng không có nhiều biểu tình, hắn khẽ gật đầu, tiện thể cởi trói cho tay Đường Nhẫn.

"Mang ta đi tắm một chút, ta không có khí lực."

"Được rồi."

Hiển nhiên Đường Nhẫn mang theo thụ sủng nhược kinh nói ra hai chữ này, từ sau khi K bại liệt, đối phương rất không thích người khác giúp hắn làm việc, ngay cả tắm rửa cũng không nhờ ai, kể cả Đường Nhẫn.

Qua một lần sửa sang, trong phòng tắm có một cái bể uyên ương rất lớn nhưng cũng rất cạn, đây là lần đầu Đường Nhẫn ôm K vào đây.

Hắn cẩn thận bỏ K vào bể, lúc này mới xả nước ấm.

Hai tay K vịn tại tay vịn, thả lỏng người, đầu gối đặt trên một thanh gỗ đặc chế.

Đường Nhẫn cũng cởi trần bước vào bể, hắn quỳ xuống, dùng khăn cùng sữa tắm nhẹ nhàng lau qua thân thể cho K.

K khép mắt hưởng thụ sự hầu hạ của Đường Nhẫn, thỉnh thoảng gật đầu một cái.

Hắn nhớ tới lần đầu gặp Đường Nhẫn.

Thời điểm đó đối phương ngang ngược ngông cuồng, bất hảo tới cực điểm, chính mình ngoại trừ hơi coi trọng vẻ ngoài xuất chúng của hắn, những cái khác hoàn toàn không thích chút nào.

Nhưng mà có ai biết bọn họ có nên gặp nhau không để rồi phát triển đến mức này.

Nghĩ đến đây khoé miệng K nở ra một nụ cười.

Đường Nhẫn thấy được nụ cừoi ấm áp này của K, không nhịn được hỏi

"K, vì cái gì ngưoi lại cười mãn nguyện như vậy?"

K cũng không muốn giấu nội tâm của mình, hắn biết mình cùng Đường Nhẫn lúc trước thiếu thẳng thắng với nhau

"Ta đang nhớ ngươi."

"Ta..."

Đường Nhẫn không nghĩ tới K sẽ trả lời trực tiếp như vậy, điều này làm cho hắn không biết làm sao tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy a, ngươi. Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp gỡ ra sao không? Khi đó ngươi còn nói tuyệt đối không có ai có thể thu phục được ngươi."

K duỗi ra tay đang ướt, bắt được tay Đường Nhẫn, trong mắt lộ ra vẻ kêu ngạo.

"Bởi vì trước kia ta không gặp được ngươi, chủ nhân của ta."

Đường Nhẫn nở nụ cười, hắn đương nhiên nhớ khi hai ngừoi gặp lần đầu tiên, dứoi sự điều giáo của K, roi cùng trói buộc và tình ái điên cuồng làm cho hắn rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Mà kiểu sinh hoạt này khiến hắn vui vẻ chịu đựng.

Hắn mê muội được K khống chế, cũng sa vào quyền uy của đối phương.

Hắn cũng tin chắc K yêu hắn như hắn yêu K vậy.

Thế nhưng hiện tại....có gì đó trong lòng hắn đang lặng lẽ thay đổi.

Đường Nhẫn cảm nhận được sự hoang mang từng chút một.

Môi Đường Nhẫn cũng K giằng co, hai ngừoi kịch liệt hôn trong bồn tắm, bốn tay vuốt ve thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nhau.

Đường Nhẫn cảm thấy hạ thân của mình lần thứ hai trướng lên, bắt đầu đau, sinh ra một loại kích động mãnh liệt.

Hắn ma sát đùi trên ngừoi K, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khó kiềm chế.

K chầm chậm mà mạnh mẽ vuốt ve tóc mai đã thấm nước của Đường Nhẫn, chậm rãi thu tay, mãi đến khi kéo đầu Đường Nhẫn ngẩng lên (túm tóc kéo đầu =,=)

"Tiểu nô ɭệ, ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi, một con chó động dục đúng không?"

Đường Nhẫn gấp rút thở hổn hển, hắn bắt đầu thấy có cái gì đó không đúng, quả nhiên K gọi mình tắm dùm

Không biết từ lúc nào K đã hạ thuốc lên người hắn.

"K, cầu ngươi, tha thứ cho ta..."

Hạ thân Đường Nhẫn đau trướng dữ dội, bụng dứoi cũng bắt đầu nhiệt hoả, hắn cật lực đè nén du͙© vọиɠ đáng xấu hổ của mình xuống, trong miệng cũng tràn đầy âm thanh bi thương.

"Ta đương nhiên tha thứ cho ngươi. Chỉ cần ngươi dùng miệng khiến ta phát tiết thứ ban nảy ra."

Nửa dứoi người K đều ngâm trong bồn tắm, cái kia mềm nhũn cũng đang vững vàng yên tĩnh dưới nước.

Đường Nhẫn cắn răng, biết đây là K thử thách hắn, hắn không do dự mà bỏ qua bàn tay K đang nắm tóc mình, sau đó hít sâu một hơi liền lặn xuống.

| Ngươi đến cùng có thể vì ta làm đến bước nào? Tại sau khi ta đối với ngươi như vậy sao?|

K trầm mặc nhìn Đường Nhẫn đang dứoi nước ra sức khẩu giao cho mình, hai tay của đối phương xiết chặt đến nổi gân xanh.

Không cần bất kì trói buộc nào, mệnh lệnh của chính mình chính là sợi dây chặt nhất.

Đường Nhẫn không hề động đậy mà dùng miệng liều mạng mυ"ŧ vào, liếp láp nam căn mềm nhũn của K, đồng thời cũng không tránh khỏi nuốt một ít nước vào bụng.

Hắn thống khổ nhắm hai mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, bây giờ chỉ có thể dùng lí trí áp chế bản năng phản kháng.

Nhìn thấy Đường Nhẫn dứoi nước đang ngày càng thống khổ, nhưng đối phương vẫn không chịu ngẩng đầu lên lấy hơi, ánh mắt K từ từ trở nên trầm ngưng.

Hạ thân hắn dứoi kỹ thuật cao siêu của hắn đương nhiên vô cùng hưởng thụ, thế nhưng vẫn cách cao trào một bước.

"Được rồi."

K nhìn thấy ngón tay Đường Nhẫn xiết chặt tới vặn vẹo liền biết đối phương đã đến cực hạn, lập tức kêu dừng.

Thế nhưng ngoài dự liệu của hắn, đối phương vẫn không ngẩng đầu lên, vẫn cố chấp trong nước, dùng miệng yếu ớt lấy lòng mình.

Chết tiệt!

K thầm mắng một tiếng, lập tức dùng tay nắm lấy tóc Đường Nhẫn, lôi hắn ra khỏi nước.

Hai mắt Đường Nhẫn hơi mờ, sắc mặt tái xanh, khoé môi, lỗ mũi, trong tai đều có nước chảy ra, đối với hắn mà nói, nếu có chết cũng không sợ.

Đột nhiên môi Đường Nhẫn hơi cong, nhìn K cười cười

Mà K đáp lại cho hắn một cái bạt tai thật nặng.

Đường Nhẫn tựa hồ không dự liệu được cái bạt tai này, thế nhưng hắn thấy rõ trong nội tâm có một ít biến hoá.

"K, ta chỉ làm chuyện ngươi muốn ta làm. Ta muốn lấy lòng ngưoi."

Mặc dù mặt tràn đầy nước, có phần suy yếu, thế nhưng khi Đường Nhẫn cười rộ lên vẫn đẹp đẽ, anh tuấn như vậy, tràn đầy mê hoặc.

K lắc lắc đầu, ánh mắt rủ xuống.

"Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Ta biết. Ngươi đi đến bước này là lỗi của ta đi."

"Ta không biết ngươi nói cái gì. Ta làm chưa đủ tốt sao? Không sao, ta có thể làm lại lần nữa, nếu có chết chìm trong quần của ngươi ta cũng cam tâm tình nguyện."

Đường Nhẫn vẫn cứ cười, bất quá bên trong nét cười cũng hắn lại tăng thêm một phần cảm xúc băng lãnh.

"Ngươi đang cùng ta đánh cuộc sao? Ngươi có biết ta không hi vọng nhất chính là nhìn thấy ngưoi tổn thương chính mình, nhưng ngươi lại cố tình làm thế. A Nhẫn, ngươi đã không tín nhiệm ta nữa. Trong lòng ngươi hận ta thật sao?"

"Không. Không phải. Nếu ta đã nhận định ngươi là chủ nhân thì dù ngươi có làm gì với ta, ta cũng không oán hận một câu. Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chủ nhân của ta."

Đường Nhẫn nhanh chóng lắc đầu, nhưng nhìn thần sắc thống khổ của K, bên trong nội tâm hắn cơ hồ sinh ra một tia kɧoáı ©ảʍ

Cuối cùng, vị chủ nhân lãnh khốc tàn nhẫn này cũng nếm thử quả đắng hắn gieo rồi sao?

K càng thêm mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng hít một tiếng, ngực cũng dần dần sinh ra một chút nhói đau.

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, tâ đã rất mệt mỏi."

"Vâng, chủ nhân của ta."

Đường Nhẫn đứng lên, sau đó bế K.

Giúp K nằm xuống nghỉ ngơi, Đường Nhẫn rời khỏi phòng.

Hồi tưởng lại tất cả việc phát sinh hôm nay, Đường Nhẫn có một loại cảm giác không thật, hắn tựa vào cửa, cũng không giải thích được vì sao hắn có cảm giác có gì đó lay động trong lòng.

Đường Nhẫn lấy điện thoại ra, nhấn nhanh một dãy số.

"Này, bác sĩ Lâm, ta là Đường Nhẫn, hôm nay ngươi có rảnh không? Ta muốn trị liệu tâm lý."

Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh lanh lảnh của nam nhân

"Được rồi Đường tiên sinh, ta hiện tại đang rảnh, đến đi, ta chờ ngài."

Sau khi cúp điện thoại, lúc này Đường Nhẫn mới thở phào nhẹ nhõm, hắn biết, hắn cũng không kiên cường như mọi người nghĩ, bất kể là thân thể hay nội tâm của hắn cũng đều bị thương