Chương 19

K nhìn người nằm bên cạnh nhẹ nhàng giãy dụa, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng.

Hắn đè thân thể đang vặn vẹo bất an của Đường Nhẫn lại, nhẹ giọng khuyên

"Thả lỏng đi, ta ở bên cạnh ngươi."

"A..."

Tay chân cùng với đầu gối bị buộc chặt, hai mắt bị che lại, hiện tại Đường Nhẫn đang rất khẩn trương.

Hắn không ngừng giãy dụa hai vai cùng chân, luôn muốn thoát khỏi trói buộc.

K biết việc giam cầm đã để lại di chứng cho Đường Nhẫn, tuy hắn sợ hãi cùng chán ghét bị trói nhưng vẫn như thiêu thân lao đầu vào, giống như cơ hồ thừa nhận loại trừng phạt tàn khốc này.

Mồ hôi lạnh từ thái dương Đường Nhẫn từ từ lăn xuống, K không thể không dùng khăn thay Đường Nhẫn lau đi.

Tuy rằng biết rõ K đang bên cạnh mình nhưng Đường Nhẫn vẫn cảm thấy vô cùng bất an lẫn sợ hãi, tiếng rêи ɾỉ của hắn ngày càng trở nên thống khổ.

"Xuỵt...xuỵt...nhỏ giọng một tí, bây giờ là lúc ngủ."

K lắc lắc đầu, nắm lấy cằm Đường Nhẫn, đem khăn trên tay chậm rãi nhét vào miệng đối phương.

Trong cổ họng Đường Nhẫn phát ra tiếng trầm thấp nức nở, sắc mặt vì bị K nhét khăn mà dần dần trở nên đỏ hơn.

"Nha..."

Hắn vô lực lắc đầu, cũng không dám phun cái khăn đang khiến hắn khó thở kia.

"Như vậy liền yên tĩnh hơn nhiều."

K cười vỗ vỗ gò má Đường Nhẫn, kêu A Uy đang chờ lệnh bên ngoài vào.

"Thay thế hắn tự an ủi."

K chỉ chỉ vào thứ đang cứng lên vì bị kí©h thí©ɧ trong quần Đường Nhẫn, nhàn nhã nằm một bên.

Một đôi tay thô ráp cẩn thận vuốt ve nam căn của Đường Nhẫn, thân thể của hắn dần dần căng ra, hô hấp ngưng trệ.

"A...a..."

Bất an cùng sợ hãi lập tức bị thay thế bởi kí©h thí©ɧ, kỳ thực hắn không thích ai ngoài K đυ.ng vào thân thể của mình, đặc biệt là địa phương mẫn cảm.

Hắn bất mãn lắc đầu, hạ thân bị A Uy vuốt ve xoa nắn ức chế mà dần trở nên cứng rắn.

"Được rồi, tới đây thôi."

Mắt thấy Đường Nhẫn sắp bắn, K cuối cùng cũng nhấc tay lên.

A Uy có chút không cam lòng mà buông tay, ánh mắt vẫn lưu luyến tại nam căn xinh đẹp của Đường Nhẫn, tuy rằng hắn không phải đồng tính luyến ái, thế nhưng đối mặt với thân hình hoàn mỹ của Đường Nhẫn, nội tâm hắn cư nhiên sinh ra một tia tham lam.

"Đến, giúp ta một chút."

Đường Nhẫn vừa thả lỏng chút lại nghe thấy mệnh lệnh mới của K, hạ thân hắn bị làm cho sắc dục bộc phát nhưng lại không cách nào phát tiết, lúc này hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn không biết K còn muốn làm thế nào, hay là đối với một tên nô ɭệ như hắn mà nói, nỗi thống khổ của chính mình là chủ nhân không nguyện ý thưởng thức cảnh sắc.

Nhưng mà trong chốc lát, Đường Nhẫn cảm thấy có một đôi tay bôi một ít thứ nước lạnh mà sền sệt lên hạ thân, hắn biết thứ đó dùng làm gì.

Ngay sau đó, Đường Nhẫn cảm thấy nam căn của mình được đỡ lấy cẩn thận, sau đó bị ép tiến vào một nơi nào đó.

K nhờ sự giúp đỡ của hai bảo tiêu, hậu huyệt chậm rãi bao lấy nam căn Đường Nhẫn, hắn cũng không muốn làm đau đối phương, nhưng do cái tư thế này cùng việc Đường Nhẫn đang bị trói khiến hắn không cách nào hoàn toàn phối hợp, hắn nhìn thấy nam căn Đường Nhẫn đang từ từ đi vào cơ thể mình sau đó nhíu mày.

Lấy khăn trong miệng Đường Nhẫn ra, tiếng nói K trở nên hơi miễng cưỡng.

"Muốn nói thoải mái, cẩn thận eo của ngươi."

K gọi người đỡ Đường Nhẫn lên, nam căn của đối phương vì bị thay đổi vị trí mà không an phận giật giật.

Đường Nhẫn đương nhiên là nghi hoặc nhiều hơn hưng phấn, hắn có chút không dám tin K sẽ cho hắn dễ dàng thoải mái.

Hắn dùng hai tay đang bị trói chống lưng, cật lực hoạt động hông để cho nam căn của mình hoàn toàn thâm nhập trong cơ thể K.

K phất tay đuổi những người bên cạnh, hắn dùng hai tay đỡ lấy vai Đường Nhẫn, bảo trì tư thế cân bằng, không cách nào dùng sức hai chân như trói buộc của hắn.

"K, ôm chặt ta."

Đường Nhẫn sợ động tác của mình quá mạnh sẽ khiến K té xuống, không nhịn được nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

K nhàn nhạt mà liếc Đường Nhẫn, ôm lấy tay của đối phương, từ từ vòng chặt hơn, hắn ôm chặt Đường Nhẫn, miệng cũng chậm rãi kề sát tai đối phương

"Nếu hôm nay có thể làm ta sảng khoái, tuần sau ta sẽ để ngươi chủ động một lần."

Kể từ lúc sống cùng K, Đường Nhẫn phong lưu ngày nào phải sinh hoạt như khổ hạnh tăng.

Bởi vì là quan hệ điều giáo cho nên phần lớn thời gian tính khí đều không được tự do, hoặc là căn bản không có khả năng tự quyết định, mà sau khi hai chân K bị tàn phế, giữa hai người vốn là sinh hoạt đều đặn liền bị giảm xuống còn vài lần một năm.

Tuy rằng có lúc K cũng cho phép Đường Nhẫn tự an ủi, hoặc dùng dụng cụ thay hắn tự an ủi thế nhưng trong nội tâm Đường Nhẫn vẫn muốn hai ngừoi kết hợp.

Bởi vì chỉ có vậy hắn mới cảm thấy giữa bọn họ ngoài mối quan hệ chủ – nô còn có tình yêu.

Bây giờ, nghe thấy K nói, thần sắc Đường Nhẫn dĩ nhiên từ sợ hãi chuyển thành vẻ mong đợi cùng sung sướиɠ, ở trong bóng tối, hắn nhìn rõ nội tâm của mình.

Thời điểm hắn nghe được âm thanh của K, hắn dần dần cảm nhận được họ đang cùng hoà làm một, rõ ràng, hắn yêu nam nhân này, mặc dù có lúc xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn yêu đồng thời ỷ lại đối phương.

Sức mạnh phần eo của Đường Nhẫn là do K dạy dỗ nhiều năm luyện thành.

Tuy rằng hắn bệnh nặng mới khỏi thế nhưng năng lực phục hồi so với người thường nhanh hơn rất nhiều.

Mượn lực từ hai tay đang chống đỡ phía sau, lực eo Đường Nhẫn có thể vận dụng như thường, hắn hít sâu một hơi, eo vừa nhấc, nam căn nặng nề cắm vào trong cơ thể K, thậm chí hắn còn nghe được K trầm thấp rêи ɾỉ

"A...rất tốt, chính là cường độ này."

K cắn cắn môi, điều chỉnh vị trí ngồi một chút, càng làm cho nam cắn đối phương thuận lợi chạm đến điểm nhạy cảm của mình.

Áo theo nhịp động của Đường Nhẫn mà không ngừng lay động, hậu huyệt của K chịu đủ kí©h thí©ɧ, nam căn cũng theo đó từ từ ngẩng đầu lên.

Bị trói hai tay, hai mắt cũng bị che, Đường Nhẫn không thể không biêt mệt, hắn nặng nề kiên trì lay động eo, cắn chặt môi, ngẫu nhiên phát ra tiếng rêи ɾỉ, mà K lại có vẻ uể oải khó tả, thân thể của hắn sau chấn thương đã hư nhược nhiều, lại có thêm bệnh hen suyễn từ trước, lúc này dứoi tình hình kịch liệt là càng khó chịu đựng.

"A...hô..."

Bỗng nhiên K há to mồm thở dốc, mặt mũi hơi đổi, theo thói quen đưa tay đến lấy bình thuốc phun.

Đường Nhẫn phát giác, hắn vội vàng dừng động tác lo lắng hỏi

"K, ngươi không sao chứ? Có phải phát bệnh không?"

Sau khi xịt hai lần thuốc, K mới nhẹ nhàng hổn hển một tiếng, cười nói

"Không có chuyện gì, có chút mệt, ngươi cứ tiếp tục, ta vẫn cầm bình thuốc trong tay."

"Không, thân thể quan trọng, chúng ta dừng đi, sau này còn rất nhiều cơ hội."

Đường Nhẫn trầm mặc chốc lát, lắc lắc đầu, hắn không cách nào dùng sinh mạng K để đùa giỡn.

K kéo che mắt của Đường Nhẫn xuống, lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm đối phương lên

"Ngươi phải tin tưởng ta, ta nói không việc gì là không việc gì. Động eo nhanh lên một chút, chân của ta tuy rằng tàn phế nhưng chỗ đó vẫn không phế, ta cũng sẽ có du͙© vọиɠ phát tiết bình thường. Ngươi là nô ɭệ của ta, nhiệm vụ chính là thoả mãn du͙© vọиɠ của ta."

Đường Nhẫn nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của K trong chốc lát, rốt cuộc cũng không dám đối nghịch với mệnh lệnh của đối phương.

Hắn miễng cưỡng gật đầu, chủ động hôn lên xương quai xanh của K

"Vâng, chủ nhân của ta."