Chương 2

Sau đó roi liên tục quất vào mông Đường Nhẫn, cũng quất vào lung hắn, bốn tên cận vệ thấy thái độ của Đường Nhẫn, cũng không kiên trì nữa khuyên bảo.

Có hai tên nâng Đường Nhẫn dậy, đem hắn tới mặt tường khác, sau đó đem hắn úp vào tường buộc chặt vào hình cực X

Tay chân đều bị dây đeo mềm mại ghìm lại, bên hông cũng bị một cái dây đeo trói chặt vào hình cực.

Đường Nhẫn hờ hững nhìn bức tường xanh đen, mũi hô hấp bình tĩnh như trước.

Hắn cũng không chống cự tư vị bị quất, thậm chí hắn còn yêu thích loại thống khổ đến kɧoáı ©ảʍ này.

Thế nhưng K không ở đây, không ở dưới ánh mắt của đối phương, tất cả đều tựa hồ vô nghĩa.

Nghe thấy phía sau tiếng người vang lên, Đường Nhẫn yên lặng nhắm chặt mắt

Cận vệ tuy than thể cường tráng nhưng lực độ còn không sánh được với K

Các tua da mềm theo từng cái quật mà ma sát mạnh vào cặp mông căng tròn của Đường Nhẫn.

Đường Nhẫn không hề phòng bị, đau đớn giương đầu lên, hắn cắn vào khẩu cầu trong miệng, long mi nhẹ nhàng run rẩy, rủ xuống

Bọn cận vệ này tuy rằng chỉ nghe theo K, nhưng cũng đều biết phân lượng

Nếu như K không đặc biệt dặn dò, bọn họ sẽ không đề Đường Nhẫn chảy nhiều máu, sẽ càng không thương tổn đến gân cốt, mà bọn họ cũng không muốn đối xử quá đáng với ông chủ trả lương cho mình.

Vị trí trọng yếu bên eo không bị thương chút nào

Mỗi một vết thương đều nổi lên màu đỏ sậm đáng sợ, từng lỗ chân long bên trong tựa như đều thấm đầy máu

Sự nóng rực và đau đớn từ mỗi một lỗ chân lông chui vào than thể Đường Nhẫn, như xé rách bắp thịt dứoi da hắn.

Từ đầu đến cuối Đường Nhẫn đều không phát ra tiếng rêи ɾỉ, nếu nói là do công dụng của khẩu cầu thì không bằng nói nhiều năm kinh nghiệm bị tra tấn làm cho hắn quen với mức thương tổn nhất định

Cuối cùng một roi từ trên xuống dưới, kéo dài từ lung Đường Nhẫn đến rãnh đùi hắn.

Tên cận vệ phụ trách quật Đường Nhẫn hô một tiếng, vì Đường Nhẫn luôn bảo trì thái độ không rêи ɾỉ làm hắn sinh ra cảm xúc ủ rũ, nên hắn quật roi này vì muốn nghe Đường Nhẫn rêи ɾỉ một chút.

Thế nhưng Đường Nhẫn không như dự đoán, than thể chỉ là hơi run rẩy một chút rồi thả lỏng ra.

K ngồi trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi

Bỗng nhiên hắn mở mắt ra, nhìn về phía cửa đang phát ra âm thanh

"Vào đi"

Hắn biết là Đường Nhẫn đã về đến

Cửa mở ra, vài tên cận vệ kéo Đường Nhẫn hai tay bị còng ngược ra sau đến trước mặt K.

"Tiên sinh, hai mươi roi đã hoàn thành"

tên cận vệ khoẻ mạnh đứng đầu cung kính khom người một cái với K, sau đó hắn phân phó tên cận vệ đang diều Đường Nhẫn đem lung Đường Nhẫn xoay lại, cho K kiểm tra vết thương trên người đối phương.

Trên lung trắng nõn hiện lên những vết roi giao nhau, nhìn qua có một vẻ đẹp diêm dúa, lẳиɠ ɭơ, K thoả mãn gật đầu.

"Rất tốt, đem hắn trói lên đây đi"

K vỗ vỗ lên giường lớn, liếc mắt nhìn Đường Nhẫn, cặp mắt xanh của đối phương thật đẹp, đẹp đến mức làm người khác sinh ra du͙© vọиɠ muốn ngược đãi hắn.

Đường Nhẫn bình thường cũng cùng K ngủ chung, thế nhưng K đại đa số thời điểm sẽ không để hắn tư do ngủ.

Đầu giường cùng cuối giường có thiết hoàn dùng để trói, làm cho Đường Nhẫn dù trên giường cũng vô phương cử động.

Bọn cận vệ cũng không phải lần đầu tiên thay K buộc Đường Nhẫn, chân K không tiện, nên hành động bị hạn chế rất nhiều, lúc này cần bọn họ hỗ trợ.

Tay Đường Nhẫn vừa tự do không tới nửa phút, lại bị còng tay da buộc cố định ở đầu giường, cặp chân thon dài kia của hắn cũng lặp tức bị trói lại.

Hoàn thành xong những thứu này bọn cận vệ mới lui ra.

Đường Nhẫn nằm trên giường, vết thương trên mông và lưng đều bị bức đến vô cùng đau, thế nhưng thứ làm cho hắn khó chịu nhất là khẩu cầu trong miệng kia, cơ hồ làm bế tắc cả khí quản của hắn, hiện tại nằm tư thế này hô hấp hắn hiển nhiên càng khó khan hơn.

Nghe tiếng rêи ɾỉ nhẹ của Đường Nhẫn, K liếc mắt qua, phát hiện cổ họng đối phương không ngừng trượt lên xuống, hô hấp cũng rất nặng nề.

Còn tiếp tục như vậy, nói không chừng Đường Nhẫn sẽ nghẹt thở mà chết

Thông thường dưới tình huống này mình sẽ chủ động tạm dừng điều giáo, không cho đối phương gặp nguy hiểm gì.

Thế nhưng ngày hôm nay, trong lòng K lại sản sinh một chút tâm tình kì quái.

Nếu nhưng người trước mặt thật sự chết rồi, cặp mắt xanh xinh đẹp kia sẽ không mở ra, có thể hay không là một loại đẹp khác?

K vuốt ve bên má Đường Nhẫn, tay dần dần di động đến mép tóc đen bóng của đối phương, sau đó đột nhiên bức lên.

"A...."

Da đầu bị một trận lạnh lẽo, mà khẩu cầu trong miệng không kiêng kị đam vào yết hầu yếu ớt.

Đường Nhẫn có chút thống khổ nhíu mày, hô hấp trở nên gấp hơn.

"Ngươi luôn thích chọc giận ta đúng không?"

K vững vàng mà kéo lấy tóc Đường Nhẫn, không cho đối phương có thể gật hay lắc đầu.

Đường Nhẫn chỉ có thể giương mắt nhìn hắn, trong con ngươi toát ra không chỉ là sợ hãi.

Một cái tay khác xoa đến hầu kết Đường Nhẫn, sau đó dùng sức nắm chặt, K hứng thú quan sát nam nhân dưới tác động của mình mà không thể hô hấp, nụ cười trên khoé miệng hiện ra.

"Nha nha...."

Đường Nhẫn trừng mắt, sắc mặt dần bị bức tới tím bầm, thân thể cũng bắt đầu không tự chủ được mà giãy giụa.

Những tên cận vệ kia trói hắn chặt như thể trói một con sói hoang, cho nên hiện tại hắn một chút cũng không giãy ra được, chỉ có thể miễn cưỡng cảm thụ cảm giác chẫm rãi hít thở không thong, thống khổ vô cùng.

Ngay lúc trước mắt Đường Nhẫn biến thành một trận màu đen, áp lực trên cổ bỗng nhiên biến mất, mà khẩu cầu bên trong miệng hắn cũng bị K từ bi lấy ra.

Ho một trận mãnh liệt khiến phối Đường Nhẫn có chút đau, trong miệng hắn đã sớm chứa đầy nước bọt, lúc này không không chế được mà từ khoé miệng tràn ra.

K liền khôi phục vẻ lạnh lung ban đầu , hắn nghe Đường Nhẫn ho khan, nhìn đối phương thống khổ, không động với trung.

"Nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối lại tiếp tục."

Nói xong, K tự mình nằm xuống trước tiên, sắc mặt hắn tái nhợt mang theo một thần sắc có bệnh, so với dáng vẻ chịu không ít dằn vặt của Đường Nhẫn càng tiều tuỵ hơn.

Đường Nhẫn vất vả dừng ho khan, cũng không dám nhiều lời, hắn còn nhớ lúc trước K từng nói với hắn, trong ba ngày kế tiếp không muốn nghe thanh âm của mình

Coi như miệng không bị chặn nhưng Đường Nhẫn cũng sẽ không phát ra âm thanh dư thừa nào, trừ phi hắn thực sự không chịu nổi điều giáo của K.

Mà bộ phận có thể giao tiếp của nhân loại cũng không chỉ có cái miệng, ánh mắt cũng là cửa sổ biểu thị nội tâm.

Cặp mắt xanh lam của Đường Nhẫn cho người khác phần lớn ấn tượng là lãnh khốc và giả dối, nhưng lúc hắn nhìn K luôn là tràn đầy nhu tình vô hạn.

Tuy rằng rất muốn biểu lộ với đối phương một tiếng, tuy rằng rất muốn buồn nôn mà thể hiện ra tình cảm của mình nhưng hết thảy đều bị Đường Nhẫn giấu vào trong ánh mắt, hắn nghiêng đầu, cảm tạ K không bịt kín đôi mắt của hắn, như vậy hắn mới có thê ôn hoà yên lặng dung ánh mắt nhìn đối phương nghỉ ngơi.

Hết chương 2