Chương 18

Đối với bọn thủ hạ của Đường Nhẫn mà nói, ông chủ anh tuấn của họ đã một tháng chưa xuất hiện.

Đàm Chính mang theo ánh mắt căm hận nhìn Đường Nhẫn bước từ xe xuống, ưu nhã sửa sang caravat cùng ống tay áo, bước đi cao quý mà ngạo mạn như một đế vương.

"Tên tàn phế K kia thật vô năng, phí công ta cố ý tiết lộ tin tức cho hắn, ta còn mong đợi hắn chơi chết Đường Nhẫn."

Đàm Chính hừ lạnh một tiếng, quay người liếc nhìn vào Ngô Khiếu kế bên.

"Chính ca, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội."

Ngô Khiếu cẩn thận nói.

"Không sai."

Khuôn mặt Đàm Chính đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười

"Ai nha, lão đại muốn lên lầu, chúng ta nhanh đi đón hắn đi."

Đường Nhẫn đang ngồi trước bàn làm việc, nhức đầu nhìn chồng tài liệu đang đợi hắn xử lí.

Hắn gọi thư lí vào phân loại tài liệu một chút, sau đó, phân phó thư kí đem một số tài liệu không trọng yếu lắm cho các quản lí bộ phận xử lí.

"Những chuyện vặt vãnh đừng phiền ta."

Đường Nhẫn nở nụ cười, màu lam trong mắt không hề có ý đùa giỡn.

Thư ký khúm núm gật đầu, vội vàng ôm một đống tài liệu lớn đi.

Đàm Chính đợi ngoài cửa một hồi lâu, hắn chán loại cảm giác chờ đợi này, thật giống như một con dê đưa cổ chờ bị làm thịt.

Nhìn thấy thư kí Đường Nhẫn đi ra, hắn cuối cùng cũng bước nhanh vào.

Xã đoàn cùng công ty mặc dù là một thể thế nhưng Đường Nhẫn lại cố chấp mà đem phân làm hai bộ phận, một bên hắc một bên bạch.

Thời điểm đối mặt với Đàm Chính, Đường Nhẫn phát ra khí chất tinh anh dày đặc, hành vi cử chỉ đều mang phong độ ông chủ.

Thời gian dài bị giam làm thần kinh hắn không hoàn toàn thả lỏng, hắn không ngừng xoa nắn huyệt thái dương của mình, trong ánh mắt cũng tràn đầy uể oải.

Nhìn qua, Đường Nhẫn không phải không tổn hại gì.

Mặc dù không chơi chết tên này, bất quá hắn nhìn cũng rất khó chịu.

Nghĩ đến tất cả việc này đều do mình mang đến, khoé miệng Đàm Chính không nhịn được tạo ra một đường hình cung.

"Lão đại, sao rất lâu không trở lại đây? Tất cả mọi người đều nhớ ngươi."

"A Chính, ngươi tới đây."

Mắt Đường Nhẫn buông xuống, trong mắt hắn là hàn ý lạnh lẽo, thể nhưng tiếng nói lại tràn đầy ôn hoà.

Đàm Chính không hề phòng bị, bước đến bên cạnh Đường Nhẫn.

Hắn tin tường đối phương không có lý do gì làm khó hắn, hắn cũng chỉ là chiếu quy tắc mà làm việc thôi.

"Công ty cùng xã đoàn cũng tốt đi?"

Quả nhiên, nội dung Đường Nhẫn hỏi không liên quan đến việc hắn làm lộ tin tức cho K.

"Cũng tính là tốt, có mấy vị thúc bá lo liệu, chúng ta là vãn bối cũng có thể buông lỏng không ít."

Ánh mắt Đàm Chính loé lên một tia giảo hoạt, hắn cật lực diễn một ngừoi khiêm tốn cẩn thận.

"Vậy thì tốt."

đm gật gật đầu, bỗng nhiên hắn đứng lên, đường nét nghiêm nghị, cằm hơi vung lên.

Đàm Chính hơi kinh ngạc mà nhìn ánh mắt Đường Nhẫn đột nhiên trở nên hết sức hung ác, bên trong áo sơ mi càng kiềm không được mồ hôi lạnh.

Loại cảm giác đáng sợ này trước nay chưa từng có, mà hắn cũng biết Đường Nhẫn không phải dạng tuỳ ý nổi giận với người của mình.

"Còn có chuyện, ngươi nhớ kỹ cho ta. Sau này không được tuỳ tiện gọi điện thoại cho ta, càng không được tuỳ tiện nói chuyện cùng K. K không thích bị người lạ quấy rối."

Nói xong câu đó, thần sắc Đường Nhẫn từ từ trở nên bình tĩnh, thậm chí hắn còn nở nụ cừoi đầy thâm ý với Đàm Chính.

"Thật ngại quá, ta và K đều thích cuộc sống yên tĩnh."

"...Đương nhiên."

Đàm Chính chỉ cảm thấy cơ mặt mình có chút lạnh lẽo, hồi lâu hắn mới nặn ra được nụ cười miễn cưỡng.

"Tốt lắm, ngươi ra ngoài đi. Ta muốn làm việc."

Đường Nhẫn lập tức ngồi xuống, lấy một tập tin nghiêm túc xem, không hề nhìn đến sắc mặt cứng ngắt cùng thù hận của Đàm Chính.

Hai giờ sáng, Đường Nhẫn mới làm xong việc, về nhà.

Hắn ăn qua loa cơm tối trong phòng khách, lúc này mới tắm rửa thay đồ rồi nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.

K đã ngủ, hắn như một cậu bé ôm gối, mái tóc xám bạc nhìn qua có chút hỗn loạn.

Thấy cảnh này, Đường Nhẫn nhịn không được cừoi.

Kỳ thực chủ nhân hắn không phải lúc nào cũng lãnh khốc tàn nhẫn, đối phương cũng sẽ có một mặt trẻ con, mà mặt này chỉ thuộc về một người, người khác đều không được chia sẻ.

Đường Nhẫn cuối ngừoi nhẹ nhàng hôn lên gò má K một cái, khoé miệng lại xuất hiện nụ cười tràn đầy ấm áp.

Giữa lúc hắn đang nghỉ ngơi, đôi còn chưa khép lại được mấy phút, một loại cảm giác sợ hãi lại tập kích, khiến Đường Nhẫn ngồi bật dậy.

Bóng tối cùng tĩnh mịch khiến hắn căng thẳng không chịu nổi.

Hồi ức thống khổ không thể tiêu trừ triệt để trong khoảng thời gian ngắn, Đường Nhẫn nhíu chặt lông mày.

Hắn thở dốc vài tiếng, quay đầu, lúc này mới thấy cơ thể quen thuộc, K, ngừoi này mang đến cho hắn căm hận cùng sợ bóng tối từng chút sâu sắc thêm.

Đường Nhẫn siết chặc nắm đấm, hắn cảm thấy trong đầu mình có vài thứ không đúng lắm.

Bất kể thế nào, hắn nhận định K là chủ nhân, mặc dù đối phương đã dùng thủ đoạn nghiêm nghih trừng phạt mình, vậy hắn cũng không được có ý nghĩ tà đạo căm hận chủ nhân này.

Trên thực tế, tại đoạn dằn vặt vĩnh viễn kia, Đường Nhẫn từng cho là hắn đã mất đi tình cảm dành cho K.

Đó là cảm xúc do bóng tối và tĩnh mịch mang lại cho hắn.

"Không...."

Đường Nhẫn trầm thấp nỉ non một tiếng, hắn cố nén nội tâm nóng nảy liền nằm xuống.

Mà lúc này K đã bị giọng nỉ non của Đường Nhẫn đánh thức.

"Ngươi đã trở lại?"

K có chút bực mình vuốt ve ngực mình, bệnh hen suyễn của hắn tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng tư thế nằm như vậy sẽ khiến cho hắn đau ngực.

"Xin lỗi, đã đánh thức ngươi."

Đường Nhẫn khắc chế cảm xúc nóng nảy của mình, cười xin lỗi K.

"Đường Nhẫn....ngươi có gì không đúng, xảy ra chuyện gì?"

Trực giác nhạy bén của K đã nhận ra được khác thường của Đường Nhẫn, hắn chậm rãi ngồi dậy, cặp chân xụi lơ vô lực làm hắn ủ rũ.

Đường Nhẫn cuối đầu, tránh né ánh mắt K, hắn khô khốc nở nụ cười, cuối cùng hắn dùng một loại âm thanh cầu xin K

"Ta...ta nghĩ bị ngưoi trói lại, như vậy ta mới có cảm giác an tâm. Chủ nhân, xin hãy thoả mãn nguyện vọng này của ta được không?"