Chương 17

Tiếng rêи ɾỉ đứt quảng biểu thị Đường Nhẫn còn sống

Đại khái là bị giam đến không chịu nổi, tuy rằng Đường Nhẫn cật lực nhẫn nại nhưng cũng không thể chống đỡ nổi việc tâm lý cùng sinh lý thống khổ.

"Thả...ta...ra...đi..."

Đường Nhẫn dựa vào bên tường, vô lực dùng đầu đυ.ng nhẹ vào vách tường mềm mại, nhìn qua màn hình có vẻ hắn đã vô cùng tiều tuỵ, cặp mắt xanh xinh đẹp kia đã không còn một tia thần thái, viền mắt hãm sâu, môi cũng đầy vết khô nứt.

Vẫn là không có tiếng đáp lại.

Trước màn hình, K cũng có vẻ vô cùng mệt mỏi, hắn vỗ trán, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Hắn biết mình không thể nào đối mặt với việc tự mình tước đi linh hồn Đường Nhẫn.

Bỗng nhiên một tiếng vang trầm thấp từ trong máy truyền ra, K ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thân thể Đường Nhẫn ngã xuống, đối phương vẫn mở to mắt như cũ, nhưng thân thể lại không tự chủ co giật.

"Ây...K..."

Môi Đường Nhẫn giật giật, ánh mắt tĩnh mịch cũng không biết đang nhìn chằm chằm vào nơi nào, quá hai phút, hô hấp hắn bắt đầu gấp gáp, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Đây là lần phát tác thứ mấy trong bảy ngày rồi?

K đã đếm không hết, nhưng hắn biết, thân thể Đường Nhẫn đã sắp đến cực hạn, nếu còn giam giữ đối phương như vậy, hắn sẽ chân chính trở thành một bộ thi thể.

Cuối cùng cũng đến lúc mình phải quyết định sao?

K híp mắt một cái, chậm rãi cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số.

"Thả hắn ra."

Thời điểm A Uy nhận được điện thoại của hắn như trút được gánh nặng, tuy rằng bọn họ được dặn phải tuân theo mệnh lệnh của K. thế nhưng việc trơ mắt nhìn ông chủ của họ bị chỉnh đến chết cũng là một chuyện khó khăn.

Bọn họ cúp điện thoại, lập tức vọt đến cửa phòng giam, mở cửa đi vào.

Vì ở trong bóng tối quá lâu mà thần trí Đường Nhẫn có chút hỗn loạn, hắn tự mình lẩm bẩm gì đó, nhưng quá nhỏ nên không ai nghe được.

Bị mang bịt mắt, trói buộc trên người cũng được gở bỏ, Đường Nhẫn rất nhanh được mang ra ngoài.

A Uy nhìn thấy thân thể đối phương đã gầy hơn rất nhiều không khỏi lắc đầu, đáng thương cho ông chủ bọn họ, lợi hại như vậy nhưng lại khuất phục một tên tàn phế, mọi ngừoi trong phòng này từ trên xuống dưới đều thấy không đáng.

Đầu tiên Đường Nhẫn được đưa đến phòng chẩn trị, trải qua một loạt kiểm tra để chắc chắn thân thể không có vết thương nào nặng sau đó mới được đem về phòng ngủ của K, đồng thời còn chuyển vào một số thiết bị chữa trị.

Trải qua bảy ngày bị giam, thân thể Đường Nhẫn đã vô cùng yếu, bác sĩ phải tiêm cho hắn dịch dinh dưỡng cùng một ít thực phẩm khác đế hắn có thể mau chóng khôi phục.

Tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng đại khái do cảm giác sợ hãi trong đầu quá mức sâu sắc, mặc dù Đường Nhẫn vẫn hôn mê nhưng thỉnh thoảng vẫn muốn kéo những ống dẫn trên người mình xuống.

Bởi vì thần trí chưa khôi phục hơn nữa thân thể hư nhược nên không thể xuống giường, trên người Đường Nhẫn ngoại trừ ống truyền dịch còn có ống thải nướ© ŧıểυ cùng một ít dây phụ trợ.

K ngồi bên giường, nhìn thấy Đường Nhẫn muốn lộn xộn, lúc này mới trầm thấp nói một câu.

"Chớ lộn xộn."

Không biết có phải phản ứng với giọng nói của K không, vốn vẫn hôn mê nhưng khi nghe thấy thanh âm của K, Đường Nhẫn lập tức liền yên tĩnh.

Hắn khó chịu mở miệng, bờ môi khô nứt mấp máy, tựa hồ như kêu tên K.

K im lặng nhìn hai mắt không thể mở ra của Đường Nhẫn, đem tay của mình đưa tới cho Đường Nhẫn có thể nắm lấy.

Rất tốt, mặc dù mình là ngừoi thương tổn hắn nhưng người hắn dựa vào vẫn là mình.

Sau khi nằm trên giường bệnh hai ngày Đường Nhẫn mới chậm rãi tỉnh lại từ trong ác mộng.

Tại thời khắc hắn mở mắt kia, bóng tối trước mắt làm hắn thấy thống khổ cùng kinh ngạc, mà tay chân có thể hơi tự do cử động làm hắn thấy vui mừng.

"A..."

Đường Nhẫn nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, nỗ lực gỡ xuống miếng che mắt.

Vì chăm sóc Đường Nhẫn, K vẫn luôn không nghỉ ngơi trên giường, hắn ngồi ở xe lăn, vừa chợp mắt được tí lập tức nghe âm thanh đối phương rêи ɾỉ.

Quả nhiên hắn vừa mở mắt ra liền thấy tay Đường Nhẫn đang lộn xộn, muốn lấy xuống miếng che mắt.

Cũng may thân thể Đường Nhẫn còn yếu, hai tay đều mềm nhũn, khí lực để lấy đồ bảo hộ mắt đều không có.

K chuyển động xe lăn đến bên tường, tắt đèn, lúc này mới đến bên giường, đè tay Đường Nhẫn xuống.

"Không cần phải sợ, ngươi không còn ở phòng tối nữa."

"K?"

Đường Nhẫn theo bản năng mà hỏi ngược lại một tiếng, trong lòng nhất thời sinh ra rất nhiều cảm xúc bất đồng, hắn vừa mang theo sợ hãi cùng căm hận với K, nhưng lại không có cách nào chống cự cảm giác muốn bên cạnh nam nhân lãnh khốc này.

"Tại sao....Tại sao lại đối với ta tàn nhẫn như vậy?"

Đường Nhẫn nhíu nhíu mày, thần sắc xoắn xuýt mở đầu.

K cũng không lập tức để ý đến chất vấn của hắn, hắn chỉ đưa tay qua, thay Đường Nhẫn mở che mắt, căn dặn đối phương

"Chậm rãi mở mắt, không cần gấp, ánh sáng trong phòng hẳn sẽ không thương tổn mắt ngươi."

Ánh sáng đã lâu không gặp cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, tuy rằng ánh sáng này vô cùng yếu thế nhưng đối với Đường Nhẫn đã ở một thời gian dài trong bóng tối mà nói chính là một màu sắc đáng ngạc nhiên.

Hắn hơi híp mắt, bởi vì những kí©h thí©ɧ mà trong hốc mắt đã sinh ra một tầng sương mù.

Lúc này, một bàn tay ấm ấp nắm chặt lấy mu bàn tay Đường Nhẫn.

"Trừng phạt đã kết thúc. Hoan nghênh ngươi trở về, Đường Nhẫn."

Sau khi nghe được câu nói này của K, Đường Nhẫn không biết nên nói gì mới tốt, hắn quay đầu, nhìn chằm chằm nam nhân nghiêm túc lãnh khốc này, nhìn thái dương đối phương dứoi ánh sáng nhạt loè loè mấy sợi tóc bạc, bỗng nhiên, hai hàng nước mắt từ khoé mắt hắn rơi xuống.

Thời điểm bị dằn vặt, bị giam giữ, trong lòng Đường Nhẫn không phải không nghĩ đến trả thù.

Lần đầu tiên hành động điều giáo của K làm hắn cảm thấy vượt khỏi phạm vi thừa nhận mối quan hệ của chủ nô và nô ɭệ, nghiêm trọng hơn là làm tâm lý hắn mất cân bằng.

Bằng cái gì hắn lại nghe lời người tàn phế này? Bằng cái gì đối phương muốn hành hạ mình liền hành hạ?

Hắn đã bù đắp đầy đủ việc làm sai, nhưng tại sao K không chịu tha thứ cho hắn?

Thậm chí hắn nghĩ, nếu hắn có sống sót rời khỏi hắn nhất định sẽ gọi người đánh gãy hai tay K, làm cho chủ nhân cao ngạo này của hắn chỉ có thể nằm trên đất, chỉ như con sên kéo dài hơi tàn.

Thế nhưng vào lúc thần trí mơ hồ sau khi được trị liệu, khi sợ hãi Đường Nhẫn chỉ muốn nắm tay của một người.

Hắn không thể nào kiềm chế không nghĩ đến K, càng không thể nào kiềm chế ý muốn ỷ lại đối phương.

Thời khắc này, tất cả oan ức, oán hận hoặc không cam lòng đều biến mất, trong lòng hắn chỉ có một âm thanh run rẩy hoan hô.

Quá tốt rồi, hắn cuối cùng cũng không mất K, không cần chịu đựng cảm giác thống khổ bị bỏ rơi.

Hắn căn bản không có cách nào rời khỏi chủ nhân của mình.

Chuyện bác sĩ có thể làm là kiểm tra thân thể Đường Nhẫn, nhưng K muốn kiểm tra trạng thái tinh thần Đường Nhẫn.

Sau khi thả Đường Nhẫn ra, K không hề nhắc lại việc trừng phạt cùng việc Đường Nhẫn phạm lỗi lúc trước.

Hắn chỉ như bất cứ chủ nhân nào, tự mình ôn nhu săn sóc Đường Nhẫn, cho dù hắn so với Đường Nhẫn càng cần được chiếu cố.

"Được rồi, ngoan ngoãn mở miệng, nhai hết đồ ăn trong miệng đi."

K cầm cái muỗng đưa đồ ăn đến miệng Đường Nhẫn như chăm trẻ nhỏ, sau đó còn mỉm cừoi nhìn Đường Nhẫn nhai một chút rồi nuốt xuống.

"Được rồi, ta ăn no rồi K."

Đường Nhẫn ngồi trên giường, tứ chi vẫn như trước, không thể hoạt động quá sức.

Hắn có chút khϊếp đảm mà nhìn K, rồi trong lòng lại có một chút hạnh phúc.

Vì để Đường Nhẫn có thể điều chỉnh trạng thái tinh thần tốt hơn, K còn vì hắn chuẩn bị một ít phim đặc sắc.

K từ trước đến nay cũng không thích xem phim lắm nhưng vẫn chịu khó xem phim cùng Đường Nhẫn.

Qua một lúc, Đường Nhẫn có vẻ hơi mệt mỏi, hắn ngáp một cái, đôi mắt lam toát ra một tia mê ly, sau đó thân thể liền tụt xuống.

K nhìn Đường Nhẫn đang gối đầu lên bụng mình mà ngủ, bất đắc dĩ thở dài, xem ra lần này mình cũng thật độc ác, cư nhiên khiến một tên tiểu tử mười phần nhiệt tình này hành hạ thành một người mệt mỏi rã rời.

Hắn tắt tv, vừa định nghỉ ngơi, cũng không ngờ đến hai tay Đường Nhẫn cứ ôm chặt hắn không tha, giống như đang ôm một cái phao cứu sinh.

K hài lòng vuốt ve đầu tóc cong đen bóng của Đường Nhẫn, thâm trầm trong mắt cũng thay bằng ý cười.

Cùng với việc khiến nô ɭệ sợ hãi ngươi là để cho hắn ỷ lại ngươi.

Đây mới là mong muốn chân chính của K, đánh vỡ sợ hãi của hắn, tận lực kí©h thí©ɧ hắn, rồi để hắn biết hắn không thể thiếu ngươi.

"Ngươi thật là một nô ɭệ tốt. Bé ngoan nghe lời, ta mới cỏ thể vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ ngươi."

K nhẹ giọng nỉ non bên tai Đường Nhẫn đang nửa mê nửa tỉnh, hắn vuốt ve gò má đối phương, nhìn đối phương vô ý lộ ra mỉm cười, lúc này mới tràn ngập cưng chiều mà cuối xuống hôn vào vành tai Đường Nhẫn.

Khi thân thể Đường Nhẫn khôi phục hoàn toàn đã là một tháng sau đó, lúc hắn xong buổi trị liệu cuối cùng, chuẩn bị trở về công ty xử lí đống công vụ lúc trước, hắn như trước, theo thói quen mà đến gặp K.

Trải qua lần trừng phạt nghiêm nghị lần này, sợ hãi của Đường Nhẫn đối với K càng sâu, đồng thời cũng cảm thấy mình yêu đối phương càng sâu.

"K, ta đã gần như khỏi hắn, ta muốn đến công ty một chuyến."

không biết có phải do lúc trước chăm sóc Đường Nhẫn khổ cực quá mức không mà thân thể K xuất hiện một số triệu chứng.

Hắn quay người liếc nhìn Đường Nhẫn đang quỳ gối xa xa ngoài cửa phòng, vẫy vẫy tay với hắn.

"Nhớ kỹ, lần sau không nên cách ta quá xa, để ta có thể tìm thấy ngươi bất cứ lúc nào."

Mu bàn tay K cà cà vào Đường Nhẫn đang quỳ gối, trong lời nói là ôn nhu hiếm thấy.

Thế nhưng Đường Nhẫn đã biết mặt ôn nhu này, hắn ngẩng đầu lên hôn vào ngón tay K, thành kính như một tính đồ.

Bất kể người này là ôn nhu hay lãnh khốc, chỉ cần ban cho hắn, hắn liền nguyện ý.