Chương 16

Đầu bị đẩy lên, một cái ống được bôi trơn bắt đầu dịch chuyển từ cổ họng Đường Nhẫn xuống dưới.

Bọn A Uy phải dùng tất cả khí lực để ngăn chặn Đường Nhẫn, vạn nhất lúc xuyên qua dạ dày có việc gì nguy hiểm thì phiền toái.

Bác sĩ phụ trách vừa kiên nhẫn đưa cái ống xuống vừa phải dẫn dắt đối tượng không hợp tác này.

"Đường tiên sinh, xin anh hãy nuốt xuống."

Nhưng Đường Nhẫn đang sợ hãi cùng thống khổ, hắn nào có tâm trí phối hợp, hắn căn bản không nghĩ đến K biết dùng phương pháp như vậy để trừng phạt hắn, càng không phục K dùng phương pháp này bức bách hắn.

Thế nhưng toàn thân đều bị trói, thậm chí ngay cả miệng cũng không cách nào khống chế được, cuối cùng Đường Nhẫn chỉ có thể khuất phục.

Hắn không chịu được cái ống chết tiệt luôn ma sát cổ họng hắn, sau khi giằng co cùng với những người kia khoảng mười phút, hắn không thể không bắt đầu nuốt, khiến cái ống kia có thể thuận lợi tiến vào thực quản thậm chí dạ dày của mình.

Phía trước màn hình, K gật gật đầu, khoé miệng cũng hiện lên một nụ cừoi thoả mãn.

Thân thể khuất phục chỉ là bước thứ nhất, từ từ K sẽ làm Đường Nhẫn từ trong ra ngoài đều khuất phục hắn.

Hắn biết mấy năm qua hắn đối xử tử tế với Đường Nhẫn khiến đối phương có chút kêu ngạo, đắc ý vênh váo, nếu lần này hắn không có cách nào triệt để thu phục tên tiểu nô ɭệ này, như vậy hắn nên thực sự rời đi.

"A..a..."

Đường Nhẫn thống khổ rêи ɾỉ, mỗi tấc thân thể đều bị áp chế, cả đầu cũng không thể tự do cử động.

Bịt mắt màu đen ngăn cách hắn với ánh sáng, thậm chí đem hết nước mắt thu vào.

Bác sĩ đem dịch dinh dưỡng tiêm vào ống, sau khi hoàn thành mới cẩn thận rút ống ra.

Rút ống làm Đường Nhẫn có một cảm giác muốn nôn mửa vô cùng khó chịu, nhưng quá trình này so với đưa ống vào nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh hắn liền cảm thấy cái ống kia đã bị rút hết ra, hô hấp cũng dễ dàng hơn.

Được lấy đồ mở miệng cùng bịt mắt, cuối cùng Đường Nhẫn cũng lấy lại được chút tự do.

Thế nhưng bọn A Uy rất nhanh liền đi ra khỏi mật thất, đóng cửa.

Sự tĩnh mịch tuyệt đối lại một lần nữa bao trùm lấy Đường Nhẫn.

Yết hầu đau nhói nhắc nhở Đường Nhẫn lần đau đớn thê thảm ban nảy, hắn dùng sức ho khan, nước bọt giàn giụa nhưng ngay cả một chút khí lực để đưa tay lên cũng không có.

Trong dạ dày trầm điện điện, cảm giác đói bụng tuy rằng biến mất, thế nhưng thay vào đó là cảm giác nhục nhã khó diễn tả.

Hắn như một con vật vậy, bị ngừoi ta nhấn xuống mạnh mẽ rót cho ăn.

Đường Nhẫn cuộn tròn ngừoi tại góc tường, nặng nề thở hổn hển, hắn cựa quậy cánh tay đã bị trói, lòng đầy căm phẫn nhưng chỉ có thể nuốt xuống.

Đã 24 giờ trôi qua.

Trong mật thất, Đường Nhẫn vẫn đang cực khỗ nhẫn nại, K từ màn hình nhìn thấy đối phương có một chút sức lực sẽ không ngừng giẫy dụa, có một chút sức liền khàn giọng hướng về phía bóng tối mà chửi bậy. Thế nhưng tình huống như thế kéo dài không được bao lâu, bởi vì Đường Nhẫn đã tiêu hao gần hết khí lực, cơ quan sinh lý cũng có chút hỗn loạn.

Cảm giác bị cấm đoán cùng sợ hãi một khắc cũng không mất đi, mặc kệ Đường Nhẫn có cố gắng khống chế nội tâm của mình thế nào cũng chỉ là uổng công.

Hắn giẫy dụa, rêи ɾỉ, thậm chí là kêu rên nhưng ngay cả một chút đáp lại cũng không có.

Dần dần, hắn không động đậy nữa, chỉ dựa vào góc tường, hai mắt hơi giương, ánh mắt cũng biến thành hỗn độn mờ mịt.

Chỉ thỉnh thoảng thân thể co giật cùng cái trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh nhắc nhở những người giám sát bên ngoài – hắn chưa biến thành một cỗ thi thể.

Thân thể cùng tinh thần tê dại khiến Đường Nhẫn từ từ trì độn, bất quá chuyện này đối với hắn lại là một chuyện tốt, bởi cứ như vậy tâm lý lo lắng cùng sợ hãi của hắn sẽ giảm đi nhiều.

Nhưng mà...

"A..."

Hạ thân có cảm giác đau khiến hắn đang thất thần cũng hồi tỉnh, hắn trừng mắt nhìn, thân thể theo bản năng mà xoay nhích một chút, cảm giác bị trói buộc làm hắn có chút buồn bực, mà càng làm cho hắn buồn bực là nam căn trong quần bị bó buộc không cách nào trương khai.

"Ạch a..."

Đường Nhẫn miễn cưỡng trở mình, nhưng cảm giác trói buộc cùng gò bó không hề giảm bớt, mà bóng tối cùng tĩnh mịch trước mắt càng làm cho hắn nhận rõ sự thực.

"A!"

Đầu óc miễn cưỡng thức tỉnh, Đường Nhẫn nhất thời trợn to mắt, hắn khàn giọng gào thét một tiếng, thân thể trên mặt đất liên tục vặn vẹo, mà nướ© ŧıểυ cũng tại hạ thân thống khổ tràn ra.

Lúc này, Đường Nhẫn cuối cùng cũng hiểu rõ câu nói của K trước đây – ngươi nên cảm tạ ta.

Đúng, hắn hẳn là cảm tạ K, cảm tạ K tàn nhẫn, để cho mình tỉnh táo biết mình còn sống, coi như là khuất nhục không thể tả trước sự sống sót thống khổ.

Trong tiếng rống thống khổ xen lẫn vài tiếng cười cổ quái, Đường Nhẫn hối hận cũng không kịp.

Hắn chưa bao giờ nghĩ nguyên lại K có thể đối với hắn như vậy, tàn nhẫn như thế, lãnh khốc như thế.

Đây là lần thứ bảy trong ba ngày Đường Nhẫn rơi vào co giật mê man.

sắc mặt K phải mất một lúc mới thoải mái trở lại, hắn xoa xoa huyệt thái dương của mình, mệt mỏi quá độ làm cho hắn nhìn qua có chút tiều tuỵ.

Đường Nhẫn vẫn không khuất phục.

"Đi vào, cho hắn uống chút nước."

K cầm điện thoại, chỉ thị cho A Uy đang ở ngoài cửa.

Đường Nhẫn nằm dưới đất, ràng buộc ở cổ chân không ngờ bị hắn giãy dụa đến lỏng ra, A Uy thấy thế vội vàng kêu người buộc chặt lần nữa.

Mấy ngày nay họ chứng kiến phản ứng của Đường Nhẫn những lúc kề cận sự sụp đổ, đối phương như một con cuồng lang không biết đầu đuôi, rơi vào tuyệt cảnh nhưng vẫn như cũ không chịu khuất phục.

Tuy rằng Đường Nhẫn rơi vào trạng thái hôn mê thế nhưng bọn A Uy vẫn theo lời K đeo bịt mắt cho hắn.

Sự ngăn cách cùng kéo dài bóng tối là cách K tạo nên địa ngục cho Đường Nhẫn, mà địa ngục thì có bao giờ từ bi, trừ khi đối phương triệt để khuất phục.

Chờ Đường Nhẫn tỉnh lại từ cơn mê, bọn A Uy cũng đã đi ra cửa.

Hắn trơ mắt nhìn một tia sáng yếu ớt biến mất trước mắt, tuyệt vọng lại lần nữa kéo tới.

"Không..."

Thân thể mất chống đỡ lập tức té xuống đất, Đường Nhẫn liền dịch chuyển về phía trước, một phần khí lực cũng không có, hắn gắt gao nhìn bóng tối trầm trầm trước mắt, hắn căn môi rồi mạnh mẫ từ trong cổ họng xuất ra tiếng hét.

Đường Nhẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, tập trung nhìn lên trần nhà tìm máy quay không biết được lắp ở đâu.

Hắn biết nhất cử nhất động của mình đều bị K nhìn thấy, hắn cũng cật lực làm ra tư thế cầu xin, nhưng là vô dụng...

"K!"

Đường Nhẫn hướng về phía bóng tối trên đỉnh đầu khàn giọng thét một tiếng, một mùi máu tanh lập tức tràn vào họng hắn.

Âm thanh trầm muội vang vọng trong căn phòng tĩnh mịch. Đường Nhẫn từ từ cuối thấp đầu xuống, yên tĩnh đem lỗ tai kề sát mặt đất.

Toàn bộ các máy quay đều tỉ mỉ bắt giữ từng nhất cử nhất động của Đường Nhẫn, cũng với mỗi tia biểu tình.

Phía trước màn hình, K đang ngồi lạnh lùng, nghiêm túc, nhìn Đường Nhẫn không chớp mắt.

Từ ngày thứ tư đến nay, thân thể Đường Nhẫn ít có thêm hành động gì, lúc A Uy tiến vào cho hắn ăn, hắn cũng giữ trạng thái hờ hững. Chỉ có khi hạ thân không nhịn được bài tiết, Đường Nhẫn mới hờ hững mở mắt ra, dù sau cảm giác hạ thân tràn đầy là cảm giác duy nhất hiện tại có thể kí©h thí©ɧ Đường Nhẫn.

Những nơi khác của Đường Nhẫn do bị trói quá lâu mà đã tê dại, thời gian dài trong bóng tối cùng tĩnh mịch cũng làm cho tinh thần hắn tê dại.

Nhưng hắn còn một lá bài tẩy, hắn không tin K sẽ đem hắn bức đến tuyệt lộ, hắn muốn đánh cược một trận