Chương 15

Không biết mình đã mê man bao lâu, Đường Nhẫn chậm rãi mở mắt ra, trước mắt hắn vẫn là màn đêm hắc ám, yên tĩnh.

Cảm giác sợ hãi lần nữa kéo tới, Đường Nhẫn hít vào một ngụm khí lạnh, đôi mắt lam trợn lên muốn rách cả hai mí mắt.

"Thả ta ra! Có nghe thấy không! Thả ta ra!"

Cổ họng hắn vì lúc trước kêu to mà khàn cả giọng, nhưng hắn vẫn liều mạng hét, cật lực giãy dụa thân thể bị trói trụ trong bóng tối.

Thế nhưng lai không có ai đáp lại lời hắn, K ngồi trước màn hình, vẫn tỉnh táo nhìn Đường Nhẫn làm ra những hành vi mất lí trí.

Bên trong sự tao nhã của hắn là dã tính, bên trong ôn nhu là mang tiểu nô ɭệ của hắn chỉnh đến triệt để.

Bất quá không liên quan, đây chính là hiệu quả hắn muốn – chết rồi sau đó sống lại

Kèm theo tiếng gào thét điên cuồng, trong bóng tối Đường Nhẫn giãy dụa thân thể đến gần bên tường.

Hắn co hai chân lên dùng sức đạp lên tường, chỉ phát ra tiếng "buồn buồn" vang vọng, mà âm vang trầm ngược lại càng khiến Đường Nhẫn thấy bất an.

Hắn cơ hồ sắp khóc ra tiếng.

"Thả ta ra! Thả ta ra a...K, ngươi không thể đối với ta như vậy!"

Đường Nhẫn liều mạng đá tường, đầu ngước nhìn, căn bản không thể nhìn thấy gì, không ngừng kêu rống.

Dưới máy quay hồng ngoại, khuôn mặt Đường Nhẫn tràn đầy thê thảm, có một loại sợ hãi cùng lo lắng khắc sâu trên khuôn mặt hắn, đồng thời có một loại thù hận mãnh liệt.

K hơi nheo mắt, xoa xoa huyệt thái dương, cầm điện thoại đưa chỉ thị kế tiếp cho A Uy

Bọn người A Uy luôn bên phòng giám sát thay phiên nhau giám thị tình hình trong phòng, bọn họ nhìn Đường Nhẫn đang bị bức đến điên cuồng, trong lòng tự nhiên cũng có chút bất nhẫn.

Thậm chí bọn họ còn đợi K hạ lệnh thả Đường Nhẫn ra.

Thời điểm nhận được điện thoại, trong lòng A Uy cao hứng, nghiĩ thầm cuối cùng K cũng mềm lòng.

Người có thể khiến boss bị bức đến trình độ này cũng chỉ có mỗi K lãnh khốc gia hoả.

Thế nhưng sau khi nhận được điện thoại , gương mặt anh tuấn rất nhanh liền vặn vẹo.

Không được phép nghi ngờ bất kì mệnh lệnh nào của K, không thể phản kháng bất kì mệnh lệnh nào, những quy củ này đều là Đường Nhẫn đã đặt ra từ trước, thậm chí K còn cho phép bọn họ nếu là K ra lệnh, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào gϊếŧ hắn.

Mấy năm đó, vẫn luôn điều giáo Đường Nhẫn rất có chừng mực, bọn A Uy cũng rất tự nhiên tuân thủ nghiêm ngặt các điều lệ đó.

Bởi vì họ biết, trên thế giới này người yêu Đường Nhẫn nhất lại chính là tên nhìn có vẻ dị thường, lãnh khốc gia hỏa.

"K tiên sinh, làm vậy thật không có vấn đề sao? Ta thấy Đường tiên sinh chống đỡ không được bao lâu."

K cũng là lần đầu tiên nghe được nam nhân trầm mặc này nghi vấn mệnh lệnh của hắn, hắn hừ khẽ cừoi cừoi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh Đường Nhẫn đang tuyệt vọng giãy dụa, nhìn đối phương từ từ buông xuôi, cả người xụi lơ, hai mắt thất thần.

"Không có vấn đề. Hắn giằng co như thế đã lâu, cũng nên bổ sung một ít thể lực. Các ngươi cũng không muốn hắn kiệt sức mà chết đi?"

"Vâng, tất cả đều làm theo phân phó của ngài, K tiên sinh."

A Uy nhíu nhíu mày, rất nhanh buông điện thoại xuống sau đó nói chuyện với những tên khác, truyền lại phân phó của K.

Lo lắng và sợ hãi không chỉ khiến tâm lý thống khổ, việc phát bệnh còn khiến cho sinh lý của Đường Nhẫn bị ảnh hưởng lớn.

Không ngừng xuất ra mồ hôi lạnh cùng với việc không thể nào khống chế hô hấp khiến hắn từng chút một tiêu hao thể lực, thân thể co giật càng làm tăng thêm cảm giác thống khổ của hắn.

Bóng tối cùng tĩnh mịch như muốn nuốt chửng hắn, hắn thở hồng hộc nằm ở bên tường, khí lực tiêu hao gần hết. Nhưng trong miệng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm

"Thả ta ra...thả ta..."

Bỗng nhiên một tia ánh sáng yếu lọt vào, Đường Nhẫn đột nhiên cả kinh, giẫy dụa muốn ngồi dậy.

Nhưng mà tia sáng kia rất nhanh liền bị che lại, mà tốt xấu gì Đường Nhẫn cũng nghe được âm thanh có người tiến vào.

Mấy cái bóng đen đi đến gần Đường Nhẫn, không chờ hắn nói chuyện liền đè hắn xuống đắt, tiếp tục có người đeo bịt mắt cho hắn.

Đường Nhẫn không ý thức được bọn họ muốn làm gì với mình, miệng liền bị nhét vào một muôi đồ ăn.

Mà chính việc bỗng nhiên bị nhét đồ ăn thế nào càng làm hắn thêm thống khổ, phẫn nộ.

Bị mạnh mẽ nhét vào miệng mấy thứ đồ ăn, Đường Nhẫn bắt đầu giãy dụa quay mặt đi, hắn từ chối đồ ăn được đưa đến, nôn nóng hỏi

"Các ngươi muốn làm gì? Không phải đến thả ta sao?"

Không có ai trả lời Đường Nhẫn bất cứ vấn đề gì, A Uy liếc mắt ra hiệu, một ngừoi bóp lấy cằm của hắn, đem mặt hắn xoay lại, sau đó lại có người nhét một muỗng đồ ăn vào miệng hắn.

Hiển nhiên Đường Nhẫn bị hành vi như vậy chọc giận, hắn dùng đầu lưỡi chặn cái muỗng, thân thể cũng bắt đầu lay động giãy dụa, dù đồ ăn bị ép đưa vào miệng hắn, hắn cũng sẽ dùng hết lực phun ra.

"Buông ta ra."

Vì mang bịt mắt mà phía trước mắt chỉ là một mảng tối tăm, thế nhưng hắn vẫn nhận biết được bên cạnh có người, những cảm xúc của Đường Nhẫn vẫn có thể khống chế dược.

Hắn lạnh lùng ngẩng mặt lên, sắc mặt trấn định đến đáng sợ.

Thời điểm K thông qua màn hình nhìn thấy bộ dạng này của Đường Nhẫn, ngược lại còn nở nụ cừoi, quả nhiên, có vài thứ phải bức đến cực điểm mới có thể nhìn thấy một mặt khác. Tiểu nô ɭệ của hắn cũng không phải một con sói cam tâm thu vuốt.

"Tiếp tục làm theo dặn dò của ta."

K một bên thấp giọng hạ lệnh.

A Uy qua tai nghe thu được mệnh lệnh, sắc mặt hơi cứng đờ, làm môt thế thủ.

Đường Nhẫn rất nhanh đã bị áp chế trên mặt đất, một dụng cụ mở miệng được đặt vào.

(theo mình là cái O Ring Gag, không biết giống ý tác giả không, các bạn xem thêm trong BSKT nha)

Không có cách nào sử dụng ngôn ngữ, hắn chỉ có thể phát ra âm thanh thở dốc dồn dập cùng hàm hồ mắng chửi, một tên hộ tống bác sĩ đến, bắt đầu mang găng tay tiêu độc.