Chương 14

Bọn A Uy khiêng Đường Nhẫn cùng K xuống tầng hầm nơi điều giáo.

Trong số các đạo cụ trong phòng K chọn một cái khoá trinh tiết trong suốt, sau đó tự tay mang vào cho Đường Nhẫn.

Đường Nhẫn thấp thỏm bất an ngồi tren ghế da, nhìn hạ thân của mình bị nhốt lại, hắn biết rõ thủ đoạn nhỏ này không phải là toàn bộ trừng phạt K muốn.

K khoá kỹ khoá trinh tiết, còn gãy gãy vào báo vỏ plastic bao lấy nam căn Đường Nhẫn, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói với hắn

"Ngươi nên cảm tạ ta."

Đường Nhẫn còn chưa kịp đặt câu hỏi, thân thể đã bị nhấc lên, đón lấy, hắn dùng dư quang liếc về hướng mình đang bị mang tới – phòng giam đã bị niêm phong từ lâu.

"Không....không!"

Hồi ức thống khổ bỗng nhiên từ trong đầu Đường Nhẫn dâng trào ra, cả ngừoi hắn cứng ngắc, trong chốc lát liền rống lên.

"Không,K, không được! Không nên đối với ta như vậy! Ngưoi không thể đối với ta như vậy!"

Bị ném vào gian phòng được phủ khắp bằng đệm chống tự sát, Đường Nhẫn lập tức ngọ nguậy thân thể cật lực muốn bò đến phía cửa, hắn liều mạng ngẩng đầu nhìn K đang ngồi phía cửa, không ngừng hướng về hắn mà phát ra tiếng kêu cứu đến khàn cả giọng.

Thế nhưng K lại không nhúc nhích tí nào, hắn nhìn Đường Nhẫn mà nhàn nhạt cười, tự mình đóng cửa phòng giam.

Thân thể bị trói căn bản là không có cách nào trong thời gian ngắn nhích đến được cánh cửa, Đường Nhẫn tuyệt vọng nhìn cửa từ từ khép lại, sau đó triệt để đóng lại, hắn nghe được âm thanh trầm thấp của K.

"Hảo hảo hưởng thụ bóng tối vô tận này đi. Tiểu nô ɭệ bảo bối của ta. Đây là trừng phạt duy nhất ta đưa ra cho ngưoi."

Cửa đóng lại, chặn hết tất cả âm thanh cùng nguồn sáng bên ngoài.

Đường Nhẫn trong bóng tối trừng to mắt, tiện đà phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

Nhưng tất cả đều bị K khống chế, trong căn phòng giam này có thiết bị ghi hình hồng ngoại tân tiến, quay được nhiều góc độ khác nhau trong căn phòng.

Trở lại gian phòng của mình, K nhanh chóng gọi ngừoi chuyển hình ảnh ghi hình đến tv của mình, hắn ngồi một bên tỉ mỉ quan sát động tĩnh của Đường Nhẫn.

Một canh giờ đầu tiên bị nhốt, Đường Nhẫn luôn giãy giụa, chửi bậy, sợ hãi dường như đã lấy đi hết ý thức của hắn.

Do tiêu hao quá nhiều thể lực, cuối cùng sau một canh giờ Đường Nhẫn dần yên tĩnh lại, máy ghi âm tinh xảo ghi lại mỗi âm thanh ồ ồ thở dốc của hắn truyền tới.

K lạnh lùng nhìn tên nô ɭệ đang cật lực cuộn mình, đem ống kính đẩy đến gần chút.

Trong mắt Đường Nhẫn tràn đầy sợ hãi, thậm chí còn tình cờ toát ra một ít sắc thái tức giận, gương mặt anh tuấn có hơi vặn vẹo, nhìn qua nhìn lên từ trên xuống hệt như một ngừoi điên.

Thế nhưng K biết Đường Nhẫn không phải là một ngừoi điên, đối phương bất quá là có chứng sợ hãi bị giam cầm thôi.

Tuy rằng bình thường Đường Nhẫn khắc chế rất tốt, có thể trong sinh hoạt hằng ngày thích ứng với không gian kín, còn nơi này là đo ni đóng giày cho hắn, không gian đóng kín tuyệt đối hoàn toàn là vũ khí tốt hạ gục tâm lý hắn.

Mấy năm trước, lần đầu tiên K nhốt Đường Nhẫn vào đây, Đường Nhẫn gần như hỏng mất, sau đó K đau lòng liền hạ lệnh niêm phong gian phòng này lại, không hề mở ra.

Không ai có thể nghĩ tới, đã nhiều năm trôi qua như vậy, gian phòng vẫn được dùng một lần nữa.

Nếu Đường Nhẫn không tự chủ tiến hành cái gì đó "tự trừng phạt" , nếu hắn không để ý đến K mà tổn hại bừa bãi đến cơ thể chỉ thuộc về K kia, kỳ thực K cũng không phẫn nộ đến vậy.

Có một số việc không chỉ trừng phạt thân thể là đủ, K cần cả tâm của Đường Nhẫn cũng phải thuận theo.

Chăm chú nhìn vào camera theo dõi, mọi cử động của Đường Nhẫn đều lọt vào mắt K.

Hô hấp Đường Nhẫn ngày càng nặng nề, trong chốc lát thân thể co rúc trên đất trở nên co quắp.

K nhíu nhíu mày, thần sắc có một ít căng thẳng, nhưng hắn biết đây là biểu hiện tự nhiên của những ngừoi sợ hãi bị giam cầm.

Tĩnh mịch tuyệt đối cùng bóng tối khiến Đường Nhẫn hoàn toàn lâm vào vũng lầy sợ hãi, thể lực hắn vì giãy giụa quá độ đã tiêu hao hết, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Trước mắt là một mảng đen kịt, sợ hãi nằm trong mảng đen kịt đó, thỉnh thoảng đe doạ Đường Nhẫn.

Đột nhiên, một luồng cảm gíac sợ hãi cực đoan từ trong đầu tràn ra, Đường Nhẫn nhất thời đến thở cũng không kềm chế được, hắn cảm thấy không thể thở nổi, liền la lên, khí lực cũng từ từ mất đi, mà thân thể co giật không kềm chế được.

"Cứu...mạng..."

Sợ hãi bắt đầu chuyển thành một loại cảm giác cận kề cái chết mãnh liệt, Đường Nhẫn suy nhược hô lên hai chữ này, cuối cùng tại tinh thần cùng thân thể chịu đựng cực độ mà ngất đi.