Chương 13

"K, nghe nói ngươi muốn gặp ta."

Đường Nhẫn một mình đẩy cửa ra. chậm rãi đi tới trước mặt K, sau đó theo thói quen quỳ xuống.

Tuy rằng nhìn qua hắn có chút tiều tuỵ thế nhưng đôi mắt lam lại tràn đầy hưng phấn, hắn biết kế hoạch đã thành công.

Xưa nay K không phải là một kẻ tàn nhẫn, đặc biệt là không nỡ lòng tàn nhẫn với mình.

K cụp mắt nhìn xuống gương mặt thâp phần vui sướиɠ của Đường Nhẫn, tay chậm rãi xoa xoa tóc mai của đối phương.

"Thân thể của ngươi không có vấn đề gì đi?"

Nói thật, roi da gây ra thương tổn không nhẹ trên ngừoi hắn, thế nhưng nhờ trị liệu sau đó hắn hồi phục không ít, tuy hôm qua điện giật thống khổ nhưng dù sao loại hình này chỉ gây đau đớn trong thời gian ngắn.

Dù sao, Đường Nhẫn vẫn hi vọng thân thể mình khoẻ mạnh để có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ cho K.

Nghe thấy đối phương quan tâm mình như thế, Đường Nhẫn cảm thấy những gì mình làm đều rất đáng giá.

Hắn khẽ mỉm cười một cái, trong ánh mắt không giấu được đắc ý, qua nhiều năm khả năng hiểu ngầm của hắn và K đã đạt tới trình độ thâm hậu, hắn biết đối phương sẽ không nỡ.

Thần sắc đắc ý đó Đường Nhẫn cũng không dám biểu hiện cho K xem, hắn cẩn thận cuối đầu, nắm lấy tay trái K cung kính mà hôn.

"Thân thể của ta rất tốt, cảm ơn ngươi, K"

"Ha, vậy thì tốt quá rồi, bất quá, chúng ta ăn gì trước đi."

K nhẹ nhàng nở nụ cười, trở tay bóp cằm Đường Nhẫn, làm cho đối phương nhìn về phía mình.

Đường Nhẫn nghe được trong lời nói của K còn chứa ẩn ý khác, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, hắn biết tính khí của K, chỉ cần đối phương không nói, chính hắn cũng không có tư cách hỏi, chỉ tại, ai bảo hăn là một con chó.

Những món ăn ngon mắt được chuẩn bị dựa theo dặn dò của Đường Nhẫn được bày ra trong phòng ăn.

Đường Nhẫn tự mình đẩy K xuống lầu, đồng thời ngồi xuống bên cạnh bàn.

Không có được câu trả lời xác thực của K, trong lòng Đường Nhẫn có chút bất an, hắn ân cần thay K gắp đồ ăn, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn đối phương ăn cơm.

Khẩu vị của K so với mấy ngày trước có vẻ khá hơn nhiều, Đường Nhẫn cũng hơi yên tâm một chút.

Hắn vừa hầu hạ K ăn cơm, nhỏ giọng nói

"K, lúc ghi hình ta không dám thỉnh cầu ngươi tha thứ, Như vậy bây giờ...ngưoi có thể tha thứ cho ta không?"

K ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đường Nhẫn một cái, gắp một miếng bắp cải bỏ vào chén Đường Nhẫn, lạnh nhạt nói

"Ăn cơm trước. Có gì lát nữa hẳn nói."

Hai ngừoi lẳng lặng ăn cơm, chốc lát thủ hạ Đường Nhẫn vội vã chạy vào.

"Đường tiên sinh, điện thoại của Đàm Chính"

Đường Nhẫn liếc mắt nhìn đám thủ hạ vừa to gan phá thời gian ăn cơm của hắn và K, nhưng vẫn nhận điện thoại.

Hắn hướng về K thoáng khom người, cầm điện thoại đi tới một bên.

Đàm Chính gọi điện tới báo cáo việc bọn họ muốn kết thúc việc giao dịch vũ khí, nhóm khách hàng có không ít ý kiến, hi vọng Đường Nhẫn có thể suy tính lại, thậm chí bọn họ có thể tăng giá cao tiếp tục hợp tác.

"Không được. Nói cho bọn họ biết giao dịch đến đây là kết thúc, sau này cũng không còn hợp tác."

Đường Nhẫn đút một tay trong túi quần, lưng thẳng tắp đứng trước cửa sổ, giọng nói kiên định.

Hắn nói xong lời này cố ý quay đầu lại nhìn K, đối phương vẫn đang chầm chậm ăn cơm, nhìn qua cũng không có gì dị thường.

Thế nhưng trong lòng Đường Nhẫn lại không nhịn được cảm giác bất an, hắn cảm thấy dường như phía sau vẻ bình tĩnh cùng ánh mắt lạnh lùng của K cất giấu thứ gì đó làm tâm tình hắn sợ hãi.

"Được rồi, cứ như vậy. Mấy ngày này ta phải ở nhà nghỉ ngơi. Không muốn bị điện thoại quấy rầy."

Đường Nhẫn rất nhanh cúp điện thoại, nhẹ nhàng ngồi lại vị trí, cầm chén lên tiếp tục bồi K ăn cơm.

Bữa cơm này yên tĩnh trôi qua, sự yên tĩnh không hề bình thường.

K nhìn Đường Nhẫn ăn xong, lúc này mới cười nói

"Đúng rồi, ngươi gọi bọn A Uy lại đây, ta có chuyện muốn dặn dò bọn họ làm."

A Uy là thủ hạ của K, bọn họ ngoại trừ đảm nhận việc bảo vệ K đồng thời còn là trợ thủ của K, nghe theo mệnh lệnh của K giúp hắn hoàn thành một số nhiệm vụ hỗ trợ điều giáo ông chủ Đường Nhẫn của bọn họ.

Mà thời điểm tiến hành điều giáo, bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh từ K, cũng không quan tâm phản kháng lúc đó của Đường Nhẫn.

Đường Nhẫn nghe thấy bọn A Uy chạy tới, trong lòng trầm mặc, quả nhiên, trừng phạt vẫn chưa kết thúc sao?

Cũng là, K luôn chú ý việc khống chế hoàn toàn nô ɭệ, chỉ sợ sẽ chính mình động thủ.

Mà như thế này cũng tốt, chỉ cần đối phương chịu động thủ, như vậy thể hiện mọi việc đều có khả năng chuyển biến tốt.

Lúc A Uy còn mang thêm ba tên bảo tiêu khác bước vào, Đường Nhẫn quỳ trên mặt đất xoa bóp hai chân cho K.

K vỗ vỗ lưng Đường Nhẫn, ra hiệu hắn ra ngoài trước, chính mình muốn dặn dò bọn A Uy vài chuyện.

Đường Nhẫn ở ngoài cửa do dự bất an đợi, một hồi lâu mới thấy bọn A Uy đi ra.

"K, lát nữa ngươi muốn chơi cái gì sao?"

Đường Nhẫn lấy lòng, quỳ gối bên người K, nụ cười có vẻ hơi miễn cưỡng.

K gật gật đầu, cười không nói gì.

Mãi đến tận khi bọn A Uy lần thứ hai đi vào còn mang thêm thứ gì đó, K mới chỉ vào Đường Nhẫn nói rằng

"Cởi hết y phục của hắn, cho hắn mặc áo bó vào"

Áo bó: straitjacket, loại các bệnh nhân tâm thần hay mặc

Lúc nói lời này, ánh mắt K không nhìn Đường Nhẫn, hắn lạnh như băng chỉ tay vào Đường Nhẫn, thật giống như chỉ vào một thứ đồ vật tuỳ ý, không có chút tình cảm.

Đối mặt với mệnh lệnh bất ngờ của K, Đường Nhẫn đầu tiên có vẻ kinh hoàng, thận chí lúc bọn A Uy tới bắt hắn, trong mắt hắn theo bẳn năng lộ ra ánh mắt nhắc nhở.

Nhưng hắn rất nhanh đã bị khuất phục, trầm mặc nhìn người khác lột hết quần áo của mình, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị đè lên giường.

Vết roi trên lưng hắn còn chưa khỏi hẳn, còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết thương.

Áo bó bằng da giống hệt với loại của bệnh nhân tâm thần, hai tay của Đường Nhẫn bị mang vào một đôi găng tay thật dài sau đó bị ép ôm vào eo vòng ra phía sau.

Hai đầu gối của hắn cùng với cổ chân bị dây đeo trói lại, làm cho hắn không thể cử động.

"Được rồi, cứ như vậy đem hắn đi."

K nhìn thấy Đường Nhẫn bị trói tốt, hướng về A Uy đưa chỉ thị tiếp theo.

Đường Nhẫn nghe thấy mình sẽ bị mang ra ngoài, nhất thời giãy giụa, thế nào thì hắn cũng không muốn bị nhiều người nhìn thấy bộ dạng này của mình, huống hồ hiện tại nửa người dứoi của hắn vẫn trần trụi.

"K..."

Tuy rằng không dám tuỳ ý cầu xin, thế nhưng tiếng nói yếu ớt của Đường Nhẫn đã thể hiện tất cả.

"Chậm đã, dùng thảm bao lấy hắn."

K suy nghĩ một chút, hắn cũng không muốn nô ɭệ của mình bị nhiều ngừoi nhìn thấy.

Đường Nhẫn sau đó đã bị quấn trong thảm, hắn sốt sắng chuyển động hai mắt, không biết rốt cuộc K muốn trừng phạt hắn thế nào.