Chương 12

Vóc người Đường Nhẫn thon dài, xưa nay đều mặc y phục xuất hiện trước mặt mọi người, khó tránh sẽ để lại ấn tượng nho nhã, nhã nhặng cho người khác.

Trên thực tế, ẩn trong lớp âu phục đó là một thân thể cường tráng, cơ bắp đẹp đẽ, có thể so với tượng điêu khắc Hy Lạp.

Dưới ánh đèn mờ mờ của phòng điều giáo, phần lưng Đường Nhẫn cũng nhiễm vài phần sáng nhàn nhạt, nhìn qua có một cảm giác sắc tình khó tả.

K sờ sờ môi mình, trong mắt cũng xẹt qua một tia phức tạp.

Bảo tiêu sau lưng Đường Nhẫn vừa chọn trên kệ roi một cái roi ngâm đen dài đến hai mét.

K nhìn thấy thứ đối phương chọn, không khỏi nhíu mày, loại roi này đối với người gây thương tổn rất lớn, tuy rằng luôn được để trên kệ nhưng hắn một lần cũng chưa cam lòng dùng trên người Đường Nhẫn.

Nhìn kiểu này, tiểu nô ɭệ của hắn lần này rất quyết tâm chịu trừng phạt.

Đáng tiếc, trừng phạt như vậy cũng không phải ý nguyện của hắn.

Bảo tiêu đã qua huấn luyện nên thể lực hơn người, so với điều giáo sư chuyên nghiệp như K, bọn họ không hiểu lắm đến việc dùng sức và cường độ.

Rất nhanh, K liền nhìn thấy phía lưng Đường Nhẫn bị quật đến hoàn toàn đỏ ngầu, thậm chí còn có vài giọt máu bắn lên ống kính máy quay.

Trong cả quá trình, Đường Nhẫn vẫn luôn siết chặt nấm đấm, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo mấy phần tà khí trước nay giờ lại tràn vẻ thống khổ.

Vừa bắt đầu, Đường Nhẫn cắn môi không chịu lên tiếng, nhưng sau đó, hắn không thể không dùng tiếng kêu gào để phát tiết đau đớn trên thân thể mình.

K nghe rất rõ, bên trong tiếng gào thét vì đau đớn đó Đường Nhẫn không ngừng gọi to tên hắn.

Tên bảo tiêu cũng không vì tiếng hét đó mà dừng lại, K đếm tới năn mươi roi, sau đó tất cả trở về tĩnh lặng.

Ống kính từ từ gần lại, phía sau Đường Nhẫn, mông cùng với đùi trên phủ kín bởi vết roi kinh khủng, chồng chéo lên nhau, kéo lại gần xem chính là cảnh máu thịt be bét, mà dưới sàn phòng điều giáo cũng có vài vũng máu tưoi.

Cường độ quất roi mạnh như vậy trước giờ K chưa hề thấy qua, không chỉ không dùng trên người Đường Nhẫn, hắn đối với tất cả nô ɭệ của mình cũng không ra tay như vậy. Thương tổn thân thể đối phương chỉ là một chuyện đơn giản, nhưng khống chế được tinh thần đối phương mới là việc điều giáo sư cần phải làm.

Đường Nhẫn được giải khai khỏi giá X, đưa đến giường cán đẩy, sau đó có ngừoi vội vã đẩy đi, hình ảnh đến đó lập tức tối lại.

K hít thật sâu rồi thở dài một hơi, nhắm mắt lại bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Đường Nhẫn đang đị quật đến thê thảm cùng bất lực.

Thế nhưng thời điểm K mở mắt ra, trong cặp mắt lãnh khốc kia chỉ còn lại vẻ uy nghiêm bất khả kháng cùng kiên nhẫn, hắn chuyển động ghế lăn xoay chuyển thân thể, thần sắc lạnh lẽo cứng rắn dường như đang suy nghĩ gì đó.

Bản CD thứ hai được đưa vào một tuần sau đó, một tuần lễ này sinh hoạt K vẫn bị giam lỏng như trước, mỗi ngày đúng giờ đều có người làm vào quét dọn, làm cơm, còn những chuyện khác trước giờ K đều tự mình làm tuy có chậm, cũng không có gì cảm thấy không quen.

Hắn sau đó còn xem lại CD đầu tiên mấy lần, mỗi lầ nhìn hắn càng thêm phẫn nộ.

Nhìn thấy người đưa CD tiến vào, K không nhịn được gọi đối phương

"Thương tích hắn lành chưa?"

Đại khái tên bảo tiêu chưa bao giờ nghĩ K lúc nào cũng trầm mặc lãnh khốc cư nhiên sẽ chủ động nói chuyện, hắn ngẩng người, lập tức đáp

"Xin yên tâm, thương tích của Đường tiên sinh đã gần như khỏi hắn."

Nói xong hắn liền vội vã rời phòng.

Trong chốc lát, K mở CD lên, hắn vừa hiếu kì Đường Nhẫn sẽ làm gì tiếp theo, nhưng trong lòng lại mơ hồ không thích, bởi vì tất cả đều không phải yêu cầu của hắn, mà là tên tiểu nô ɭệ tự chủ trương hành động.

Trên màn hình rất nhanh xuất hiện bóng của Đường Nhẫn, lần hắn hoàn toàn không mặc gì, trực tiếp loã thể trước ống kính.

"K, một tuần này trải qua có tốt không? Thật không tiện, ta đã đánh giá cao tình trạng thân thể của ta nên đã lỡ một ít thời gian."

Đường Nhẫn nhìn vào ống kính máy quay, áy náy cười, tinh thần nhìn qua vẫn tốt, hắn lại nói tiếp

"Ta biết, ta đã làm một số chuyện khiến ngưoi vô cùng thất vọng. Thực xin lỗi. Bất quá, bây giờ không phải thời điểm ta cầu xin sự tha thứ của ngươi, cho nên xin ngươi đợi một chút."

Đường Nhẫn nói xong, hướng về bảo tiêu áo đen bên cạnh, gật đầu, có hai tên bảo tiêu tiến đến nhấc Đường Nhẫn lên, đem hắn đặt lên một ghế da treo đầy đai.

Bọn chúng dùng đai buộc chặt tứ chi cùng cả người Đường Nhẫn lại, sau đó bọn họ lấy ra một bộ máy móc, có cả một điện cực, bắt đầu tỉ mỉ dán lên những chỗ nhạy cảm trên thân thể Đường Nhẫn, như đầṳ ѵú, thậm chí là qυყ đầυ.

Biểu tình của Đường Nhẫn vẫn trấn định như cũ, ánh mắt của hắn nhu hoà nhìn vào ống kính, khoé miệng có một tia ẩn hiện như mỉm cười.

Cuối cùng, bảo tiêu đeo vào cho Đường Nhẫn một cái khẩu cầu.

Trong vô thức K siết chặt cán tay ghế lăn, hắn biết rõ vì sao Đường Nhẫn lại chọn trừng phạt bằng điện.

Bởi vì hình thức trừng phạt này tuy gây ra thống khổ rất lớn, nhưng sẽ không để lại ngoại thương nghiêm trọng như roi da, không lãng phí thời gian an dưỡng.

Người này dám tự dằn vặt bản thân, tự thương tổn bản thân.

"Vô liêm sỉ!"

Nhìn thấy bảo tiêu chậm rãi khởi động máy móc, cũng bắt đầu điều chỉnh dòng điện, K không nhịn được mà mắng thành tiếng.

Dưới ảnh hưởng dòng điện, biểu tình trấn định của Đường Nhẫn ban nảy trong nháy mắt biến mất

Hắn nhíu chặt lông mày, trong đôi mắt lam tuyệt đẹp tràn đầy thống khổ, cả người bắt đầu giãy dụa.

Tiếng rêи ɾỉ bị khẩu cầu cảng trở nghe vào vô cùng khó chịu, một loại thống khổ không thể phát tiết như lẩn trốn khắp trong thân thể Đường Nhẫn, khiến thân thể của hắn không ngừng vặn vẹo, run rẩy.

Khoảng hai phút bảo tiêu sẽ tắt máy một lúc, sau đó liền tại thời điểm Đường Nhẫn đang thở dốc mà mở lại.

Ngược lại, che lấp dưới thần sắc dằn vặt của Đường Nhẫn là sợ hãi, thế nhưng lúc cặp mắt kia phàm là những lúc có thể nhìn vào ống kính đều toát ra một vệt khẩn khoảng khiến người xem đau lòng.

Đường Nhẫn cùng điện cực giằng co suốt một canh giờ, đến khi bảo tiêu đem Đường Nhẫn từ trên ghế xuống cả người hắn như rơi vào trạng thái hôn mê.

K qua màn hình thấy được vầng trán nhíu chặt của Đường Nhẫn, cặp mắt trở nên hốt hoảng, tuy khẩu cầu đã gở xuống nhưng đôi môi vô lực không khép được, một vệt nước bọt óng ảnh từ khoé miệng chảy xuống, làm cho hắn nhìn qua có mấy phần yếu đuối.

Thế nhưng Đường Nhẫn vẫn chưa đc thả ra, hắn rất nhanh lại bị buộc chặt trên một cái giường da, điện cực được mang tới, lần này bảo tiêu thậm chí còn tách hai chân Đường Nhẫn ra, đem điệc cực thăm dò hậu huyệt đối phương.

K nhìn thấy cảnh này lập tức tắt màn hình.

Hắn tức giận nhìn chằm chằm màn hình đen trên TV một lúc, sau đó mới nhấn cái chuông luôn gắn trong phòng của hắn.

Rất nhanh liền có người trông cửa đi vào.

"Ngài có gì dặn dò?"

"Đường Nhẫn đang ở đâu? Gọi hắn đến gặp ta."

K che miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng, biểu tình liền khôi phục vẻ bình tĩnh cùng lãnh khốc ban đầu.