Chương 11

Đường Nhẫn vừa vào phòng đã thấy mâm thức ăn còn nguyên, cùng với một bình thuốc xịt hen suyễn, nhất thời rùng mình.

Hắn bước nhanh về phía trước, nửa quỳ bên chân K, thân thiết hỏi

"Bệnh hen suyễn của ngươi lại tái phát sao? Có nghiêm trọng không?"

K nhàn nhạt nhìn Đường Nhẫn, liếc mắt một cái, đáy mắt lộ vẻ mất hứng, bỗng nhiên hắn nâng tay , sờ sờ mớ tóc đen nhánh của Đường Nhẫn

"Tiểu nô ɭệ của ta, ngươi hẳn phải biết tính cách của ta. Lần này ngươi khiến ta rất giận."

Đường Nhẫn nở nụ cười đắng chát, đứng dậy bưng mâm thức ăn qua, một lần nữa cung kính quỳ trước mặt K.

"Mời ngài dùng cơm trước, ngài không cần vì một tên nô ɭệ không nghe lời như ta mà tổn thương thân thể."

K liếc nhìn mâm thức ăn ngon miệng trước mắt, cầm lấy muỗng ăn vài miếng, đột nhiên hỏi

"Ngươi còn không ăn cơm đi?"

Đường Nhẫn đến công ty mở cuộc họp sau đó liền lập tức quay lại đương nhiên không có thời gian ăn cơm, hắn liếc nhìn mâm thức ăn còn sót lại không ít, đại khái đã đoán được tại sao K lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đáp lại

"Ta sẽ không ăn."

"Tốt lắm, phần dư lại sẽ cho ngưoi."

K cúi người xuống đặt mâm thức ăn trên đất, dùng ngón tay chỉ.

Bởi vì không thể dùng sức ở đùi, nên động tác khom lưng của K có chút gian nan, thời điểm mâm thức ăn được đặt xuống sàn, đã có một số đổ ra mâm.

Đường Nhẫn nhìn thấy người hầu đứng sau K đã bị doạ đến thay đổi sắc mặt, hắn hướng đối phương lắc đầu, người hầu kia lập tức cuống quít chạy ra ngoài.

Lúc ngừoi hầu đi cũng tiện tay đóng cửa lại, Đường Nhẫn dùng tứ chi chạm đất, chậm rãi bò đến mâm thức ăn như một con chó.

K vẫn luôn lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của Đường Nhẫn, không nói thêm câu nào.

Trong phòng chỉ còn lại Đường Nhẫn đang nhai: âm thanh nghiền ngẫm cơm nước, âu phục được cắt may theo số đo của hắn dưới ánh đèn dát lên một tầng vàng kim nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ.

"Nếu ngươi mãi mãi là một con chó nghe lời thì tổt biết bao."

Đường Nhẫn ăn xong thức ăn trong mâm, thậm chí còn lè lưỡi liếʍ canh thừa đổ trên mâm, giữa chân mày K lúc này hơi nhíu nhíu.

K khiến cho lòng Đường Nhẫn run lên, lại bị chủ nhân vứt bỏ nên cảm giác bất an cùng thống khổ khiến cho hắn càng nôn nóng.

Hắn bò đến một cái tủ nhỏ gần đó, sau đó mở tủ lấy một cái roi da dê xanh đen, hai tay dâng lên trước mặt K.

"Chó hoang biết sai rồi, xin chủ nhân trách phạt chó hoang."

Đường Nhẫn không tiếc dùng chữ "thấp hèn" để hình dung chính mình lúc này, hắn chỉ muốn khiến K phát tiết một chút, chính mình cũng có thể được giải thoát khỏi dày vò sớm một chút.

Nhưng K vẫn như trước không động, hắn đặt mười ngón tay trên đầu gối, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuyên qua thân thể Đường Nhẫn, nhìn về phía cảnh sắc ngoài cửa sổ.

"Đang là hoàng hôn, thật đẹp."

Đường Nhẫn cũng quay đầu nhìn ề phía cửa sổ, ánh tà dương đang lơ lửng ở chân trời, chung quanh là một mảng màu nhuộm hết biển mây, rộng lớn mà thoáng đãng.

Đường Nhẫn quỳ một hồi lâu, K cùng không tiếp nhận roi, điều này làm cho hắn cực kì ủ rũ

Ngay lúc sắc đêm ngày càng gần hơn, Đường Nhẫn không nhịn được mà đứng lên

"Xin phép cho ta cáo lui trước."

Hắn cẩn thận thả roi lại, thu lượm mâm thức ăn trên đất, dứt khoát mở cửa, rời khỏi căn phòng mà hắn mỗi đêm đều ở cùng K.

Cả buổi sáng ngày thứ hai Đường Nhẫn cũng không xuất hiện, mà K cũng không hỏi hắn đã đi đâu.

Tận tới tối hôm đó, có người vào đưa K một cái CD

"Đây là Đường Nhẫn tiên sinh đưa cho ngài."

K không biết đó là cái gì , nhưng hiện tại hắn cũng không có tâm tư đi quản cái đó, chỉ lạnh nhạt với ngừoi giao đồ.

Thế nhưng người kia lại tựa hồ như không muốn rời đi, hắn chủ động mở máy CD, đem CD để vào, sau đó không chờ K hỏi mà liền giải thích

"Đường Nhẫn tiên sinh hi vọng ngài có thể coi cái này thật cẩn thận."

Tại thời điểm CD bắt đầu chạy, nam nhân giao đồ cũng đi ra ngoài.

Hình ảnh đen kịt cùng âm thanh sàn sạt khó giải thích khiến người có chút ngạc nhiên, thay vì ngồi ngốc trong phòng K lại chuyên chú nhìn lên màn hình.

Trong chốc lát, hình ảnh Đường Nhẫn xuất hiện trên màn hình, âu phục thẳng tấp có vẻ cao quý và anh tuấn, chỉ có điều trong cặp mắt xưa nay luôn lãnh khốc lại lộ ra thần sắc đau thương.

"K, ta biết lần này ngươi sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta. Thế nhưng ta thực sự biết sai rồi. Sự việc ta đã xử lí xong, sau này ta đảm bảo sẽ không nhúng tay vào bất kì việc buôn bán vũ khí hoặc những việc ngươi không cho phép nữa. Xin lỗi, chuyện lúc trước, ta đã làm ngươi thất vọng rồi."

Sau khi nói đến đây, Đường Nhẫn trên màn hình bỗng nhiên cười khổ, cuối thấp đầu xuống.

Thế nhưng, sau đó hắn lại ngẩng đầu lên, đau thương trong mắt biến mất hoàn toàn, thế bằng ánh mắt tràn đầy kiên định.

"K, mặc kệ ngươi có quan tâm ta hay không, ngưoi vĩnh viễn là chủ nhân. Nếu như ngươi không muốn tự động thủ trừng phạt ta, vậy ta sẽ tự phạt chính mình. Dù như thế nào, ta hi vọng ngưoi có thể tin tưởng rằng ta yêu ngươi, vĩnh viễn đều yêu ngươi."

Lời nói này mở đầu cho hành động sau đó, Đường Nhẫn đứng lên, ống kính vẫn quay mặt hắn giờ đã quay ra khung cảnh phía sau đó, K rất nhanh liền nhận ra địa điểm đó – phòng điều giáo nằm ở tầng hầm sâu nhất của biệt thự này.

Khắp phòng đều là dụng cụ điều giáo, bởi vì nguyên nhân thân thể mà K đã lâu không vào phòng đó, bất quá hắn biết những thứ đồ này luôn được Đường Nhẫn phái người trông giữ.

Trên màn hình, Đường Nhẫn đi đến một cái giá X, sau đó bắt đầu bỏ đi quần áo mình.

Bên cạnh có người vội vã cầm quần áo Đường Nhẫn đi, sao đó lại có hai bảo tiêu đeo kính đen bước đến, theo dặn dò của Đường Nhẫn mà đem hắn cố định vào giá, hướng lưng ra ngoài.

Thời điểm K thấy cảnh này, thần sắc vô cùng bình tĩnh, thậm chí hắn còn nhje nhàng nâng cầm lên, quan sát đầy hứng thú.

Hắn ngược lại muốn xem xem, tên nô ɭệ không nghe lời này có thể giở ra chiêu gì.

Chỉ lời ngon tiếng ngọt không thể nào làm hắn nguôi giận.