Chương 3.3: Em trốn tránh anh à?

Bởi vì thời gian đã khuya, có một bộ phận không muốn thức đêm nên đã rời đi, nguyên nhân rời đi còn có nhiều loại khác, tóm lại cuối cùng cũng chuẩn bị đi hát tiếp, bộ dáng mới chỉ vừa mới bắt đầu một nửa.

Giang Kỳ hiển nhiên bị kẹt ở bên trong.

Cậu không phải thích hát, thậm chí cậu có thể không mở miệng thì không mở miệng, càng không biểu hiện điều mình thích ở trước đám người. Chỉ là do Tần Trạch không từ chối lời mời của Nhạc Phong Ngô, tự nhiên mà để thấy hắn thêm vài lần, nên cậu cũng căng da đầu lên để đi theo dòng người đi tới phòng KTV tối tăm.

Kỳ thật chuyện này cũng không làm cậu cảm thấy vui sướиɠ gì.

Tới ghế lô cậu hoàn toàn không thể dung hòa với đấm người xa lạ xung quanh, ngại bọn họ lại phá lệ nhiệt tình mà muốn xem đứa trẻ tướng mạo xuất chúng thẹn thùng đi lên biểu diễn một phen, thoái thác đến cuối Giang Kỳ chỉ có thể thu mình ở trong góc. Cậu không thích uống rượu, cũng không thể uống rượu, cho nên cậu ngồi ở một bên chỉ có thể nhàm chán mà nhìn người trên đài biểu diễn đau khổ tột cùng, ánh mắt thường sẽ bay tới người Tần Trạch đang ngồi yên tĩnh trên sô pha đối diện cậu, không thú vị mà nhìn mọi người xung quanh.

Không khí trong phòng tối tăm khó có thể lưu động, tuy phòng đã mở máy lạnh, nhưng không biết là do người quá nhiều hay hắn quá nóng, nên Tần Trạch đã sớm ném áo khoác ở một bên. Nút áo sơ mi thứ nhất không biết từ lúc nào đã bị hắn không kiên nhẫn mở ra, cà vạt cũng sớm lỏng xuống. Hắn kỳ thật đã sớm phiền chán buổi tụ họp này, nếu không phải muốn coi Giang Kỳ có theo hắn mà đi tới đây hay không, thì hắn mới không tham gia nuổi tụ họp nhàm chán như thế rồi.

Khóe miệng hơi giơ lên, hắn như thấy ánh mắt Giang Kỳ từ chỗ tối không tự giác mà nhìn về hướng hắn.

Hết thảy đều giống như hắn dự đoán.

Đây dù sao cũng là lần gặp mặt "cuối cùng" đàn anh thân ái, nên Giang Kỳ nhất định sẽ không cự tuyệt.

Nghĩ đến đây hắn có tố chất thần kinh mà vui vẻ lên, hơi liếʍ khóe miệng, hắn đột nhiên cảm thấy yết hầu có hơi khô. Đối diện ánh mắt ngây thơ như con nai lạc đường trong cánh rừng rậm, làm hắn cũng không cần nghĩ thì liền biết bộ dáng đối phương đáng thương như thế nào.

Hắn không tự giác mà nhìn thấy trước mắt đầy ly rượu pha lê, hắn tùy tay từ bên trong chọn lấy một ly, dọc theo đường đi thông suốt mà đi đến động vật nhỏ cái gì cũng sợ hãi, hắn ngồi cạnh đặt ly rượu ở trước mặt đối phương, vô hại mà cười:

“Sao em lại một mình ngồi đây? Không hát à?”

Giang Kỳ có chút khó xử mà nhìn ly rượu phía trước, không dám nâng đầu lên.

“Không có.... Em không biết hát... Em cũng sẽ không...”

Hắn nhướng mày như thập phần ngoài ý muốn, Tần Trạch đem cả khuôn mặt tiến đến trước mặt Giang Kỳ, dùng tay nâng mặt đối phương lên, hắn nhìn chằm chằm đối phương vài giây, sau đó dùng ngữ khí nửa nói giỡn mà nói: “Vì sao anh cảm giác em luôn trốn tránh anh vậy? Chẳng lẽ anh làm em sợ sao?”