Chương 2.2: Đi chung một cái dù

Vừa mới mở miệng Giang Kỳ đã sợ mình nói sai, cậu cũng không muốn cho đối phương biết mình đã biết hắn, như vậy sẽ làm hắn cảm thấy mình là biếи ŧɦái theo đuôi người khác. Cậu càng nguyện ý được coi như là một người xa lạ, không có tư tâm gì, chỉ là đơn thuần thấy người trên đường cần giúp đỡ.

Nhưng cậu nói dối quá giả, cậu không tự giác được mà cúi mặt xuống thấp, mặt với gò má trắng nõn xuất hiện chút hồng hồng làm lộ ra cả người từ trong ra ngoài, nhưng cố tình bản thân còn không nhận ra.

Tần Trạch thật sự không nghĩ tới còn gặp chuyện như vậy, hắn nhìn thấy mặt đối phương lúc sau lộ ra sự nao núng. Sau khi lộ ra nụ cười không rõ nguyên nhân, hắn rất tự nhiên mà nhích lại gần bên cạnh cậu, cười tủm tỉm đối với chàng trai không dám nhìn hắn, ngữ khí nhẹ nhàng.“Vậy cảm ơn bạn học. Mình ở khu số 9, có thể phiền cậu đưa mình đến dưới lầu khu số 9 được không?”

Tiếng nói trầm thấp thuộc về người đàn ông từ bên tai truyền đến, Giang Kỳ chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cậu đứng ở một bên không hề tự giác được mà bị đàn anh mê hoặc đến đầu óc choáng váng, lỗ tai bắt đầu hơi phiếm hồng, cậu như động vật nhỏ mà gật đầu, nói không nên lời.

“Nếu không thì mình cầm dù cho, mình thấy cậu cầm rất mệt.”

Tay Giang Kỳ nâng lên thật sự rất cao, vì để phù hợp với chiều cao của Tần Trạch, dù cậu chỉ có thể chống đỡ bên kia của Tần Trạch, đối với cậu, dù này cũng lớn bao nhiêu. Tần Trạch hiển nhiên cũng phát hiện ra vấn đề này, hắn yên lặng mà tiếp tục tới gần Giang Kỳ, một bên vươn tay phải muốn lấy dù.

Giang Kỳ tự nhiên không có khả năng cho Tần Trạch làm chuyện này, cậu đối với Tần Trạch xua xua tay, mở miệng ý bảo nói:

“Không có việc gì đâu đàn anh, em cầm thì tốt rồi.”

Giọng nói vừa mới phát ra, cả người cậu như dại ra, sắc mặt thoạt nhìn có chút sợ hãi. Tần Trạch lại là bộ dáng không có phát hiện chuyện gì, hắn nhân cơ hội này cầm lấy cán dù, từ tay Giang Kỳ cầm qua.

“Mình nên cầm thì hơn, bằng không mình ngại lắm, mượn dù cậu rồi còn để cậu cầm nữa.” Hắn kéo tay Giang Kỳ, cũng kéo cả người Giang Kỳ hướng về phía mình:

“Cậu dựa lại đây một chút đi, đứng ở bên kia dễ dính mưa.”

Dù Giang Kỳ thật ra cũng không xem là rất nhỏ, nhưng đối với hai chàng trai cao lớn mà nói, xác thật vẫn coi như có chút miễn cưỡng. Khi Tần Trạch chưa chủ động kéo Giang Kỳ, Giang Kỳ vẫn luôn đem phần lớn dù hướng tới chỗ Tần Trạch, kỳ thật nửa bên bả vai cậu đã bị mưa làm ướt.

Mà giờ phút này cậu được sủng ái mà sợ hãi mà nhìn tay đàn anh đang kéo tay mình, một bên phỉ nhổ mình có suy nghĩ biếи ŧɦái không ai biết ý tưởng một bên tham luyến cảm giác ấm áp từ áo sơ mi trắng của Tần Trạch.

Hai người rất nhanh đã đến khu ký túc xá số 9. Khi Tần Trạch đến phía dưới đại sảnh, Giang Kỳ liền muốn không rên một tiếng mà xoay người rời đi. Nhưng Tần Trạch không cho cậu thuận lợi như ý nguyện, hắn một phen lôi kéo Giang Kỳ đang chuẩn bị rời đi, cười ôn nhu: “Bạn học, hôm nay cảm ơn cậu nha.”

Giang Kỳ không có cách nào ngẩng đầu nhìn thẳng vào đàn anh đang tươi cười, bởi vì cậu biết mình rốt cuộc có bao nhiêu ti tiện. Mái tóc hơi dài che đi biểu cảm mặt cậu, như người lạnh lùng, cậu chỉ là hơi gật đầu, xoay người muốn rời đi.

“Bạn học, cậu sao lại sốt ruột thế.” Hắn giữ chặt Giang Kỳ đang muốn chạy trốn, cười bất đắc dĩ: ”Mình tên là Tần Trạch, còn tên cậu là gì? Lần này thiếu cậu, lần sau mình mời cậu đi ăn cơm nha!”

Giang Kỳ theo bản năng muốn ném tay đối phương ra, trên thực tế cậu cũng làm như thế.

“Không.. Không cần” cậu như là rất sốt ruột mà thoáng nhìn qua đồng hồ mình, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Xin lỗi nha, mình còn có chút việc, đi trước đây.”

Một chút cơ hội gặp lại cũng không để lại.

Rốt cuộc đối với cậu mà nói, đến một bước này là một kỳ tích rồi. Hôm nay cậu có thể nói chuyện với Tần Trạch hai câu đã cực kỳ thỏa mãn, làm người không thể tham lam.

Cậu đứng ở trong mưa nghĩ, thật sự không thể lại hy vọng xa vời nhiều hơn nữa.