Chương 9.2: Để hắn chăm sóc

“Tiểu Tần vừa mới tốt nghiệp, mà Tiểu Kỳ vừa lúc sắp lên năm 4, hai con chỉ cách nhau một năm thôi đúng không?” Thái Niệm đeo mắt kính lên, cả người đầy trí thức, tóc bà đen mà thẳng, nhìn qua có sự nhu mỳ xinh đẹp của con gái vùng sông nước Giang Nam.

Giang Kỳ lúc này mới nhớ tới cậu còn chưa chào dì Thái một tiếng.

Vội vàng chuẩn bị đứng dậy, Thái Niệm ngồi ở đối diện cậu phất tay, ý bảo cậu ngồi xuống, “Không cần khách sao, mẹ con là bạn cô, con cũng là đứa nhỏ cô từ nhỏ nhìn đến lớn, tuy rằng mấy năm nay Tiểu Kỳ ở trong trường, chúng ta gặp mặt không nhiều mấy, nhưng cũng không đến nỗi xa lạ như thế đâu ~”

Giang Kỳ xấu hổ cúi đầu xuống.

Xác thật giống như dì Thái nói, từ khi cậu trọ ở trường cho tới nay, số lần gặp các vị trưởng bối liền giảm mạnh bằng không, tuy rằng không biết hai người nghĩ về cậu như thế nào, nhưng cậu xác thật đối với họ xa lạ không ít.

“Hơn nữa cũng không phải đã lâu không gặp nhau sao, lúc trước Tiểu Kỳ còn nhỏ lại đây chơi, khi đó vẫn còn tốt nha, tuy rằng Tiểu Kỳ vốn dĩ đã tương đối gầy rồi, nhưng tinh thần phấn chấn cô cũng thấy được, mà bây giờ con đây là xảy ra chuyện gì? Nhìn qua như là đãbệnh nặng một hồi vậy?”

Chuyện này cũng là vấn đề mà mọi người đều quan tâm.

“Mấy ngày nay chắc là con luôn mở máy lạnh. Nên con có thể bị cảm rồi, hơn nữa con ngủ không tốt lắm, nên nhìn qua thì chính là bộdáng bây giờ. Đây không phải là chuyện lớn gì đâu, con nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi ạ!”

Không ai nhìn ra manh mối gì, chỉ có Tần Trạch ngồi ở một bên biểu cảm trở nên phức tạp.

“Vậy con phải chú ý an toàn nha, đặc biệt là bật máy lạnh đó, nóng một chút cũng không sao đâu, ra mồ hôi cũng là chuyện tốt. Mở máy lạnh nhiều thì dễ bị cảm lắm. Có gì thì con nở cửa sổ ra cho thoáng, không riêng gì Tiểu Kỳ, Tiểu Trạch cũng vậy nữa. Chuyện này liênquan đến sức khoẻ nên các con cũng không thể coi nó như là vấn đề nhỏ đâu!”

Không nghĩ tới chỉ lấy lý do mở máy lạnh thôi mà lại khiến cho dì Thái dạy bảo một hồi, đối với Tần trạch mà nói đây nhất đinh là tai vạ gió bay, Giang Kỳ có chút xin lỗi mà liếc mắt nhìn đàn anh một cái, lại phát hiện đàn anh cũng vừa lúc nhìn về phía cậu, cậu chớp mắt vớiTần Trạch ý nói không sao cả, tỏ vẻ chuyện này là chuyện nhỏ.

Ánh sáng đèn nhà Giáo sư Ngô là màu vàng ấm áp, chiếu lên gương mặt Tần Trạch càng làm hắn thêm nhu hòa, mặt Giang Kỳ không có huyết sắc thế nhưng lại bắt đầu hơi phiếm hồng.

“Hay vậy đi, Tiểu Kỳ một ngày ba bữa dứt khoát giải quyết ở nhà của chúng ta đi, dù sao cũng gần nha, lại đây tổng cộng không đến hai con đường, đối với nhà chúng ta bất quá chỉ là nhiều thêm một đôi chén đũa, cô vừa lúc giúp ba con trông con, đỡ phải để cậu ấy ở bên ngoài du lịch mà cũng không yên tâm.”

Phần tâm ý này Giang Kỳ lý ra là nên chấp nhận, nhưng cậu lại cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên. Làm phiền bạn ba mẹ chăm sóc người đã thành niên như mình, Giang Kỳ nghĩ nà cũng có hơi xấu hổ. Nhưng chú Ngô uống mấy ly rượu xong, mặt trướng đỏ bừng, một bộ dáng đang cao hứng, Giang Kỳ cũng không biết làm sao để mở miệng từ chối nữa.

“Giang Kỳ ở một mình sao?” Khi cậu đang rối rắm, thì Tần Trạch một bên đặt câu hỏi, hắn uống hết nước trái cây, sau đó nhìn về phíagiáo sư cách đó không xa, “Tiểu Kỳ ở một mình nên chắc không quen đâu. Con thấy em ấy xác thật ngủ cũng không tốt, bất quá so với giáo sư thì chỗ con ở bên kia còn trống rất nhiều, cũng có thể cho thêm một người ở lại. Tiểu Kỳ nếu đồng ý thì đến chỗ con ở cũng không phải không thể....”

Đầu đột nhiên nâng lên, Giang Kỳ nhìn về phía Tần Trạch trong mắt như có ngôi sao.

So sánh một là ba bữa phải làm phiền chú Ngô với ở chung với hắn, Giang Kỳ cảm thấy rất băn khoăn, nếu đối phương là Tần Trạch đã nói như thế rồi thì cậu cũng có thể phụ giúp hắn làm việc nhà một chút, nên cũng không đến nỗi là luôn chiếm tiện nghi người khác.

Hai là cậu có tư tâm, cậu thích Tần Trạch. Hơn nữa chuyện này là tự Tần Trạch nói ra, Giang Kỳ chưa có ám chỉ cái gì, đây là Tần Trạch tự nguyện, chỉ cần cậu hiện tại gật đầu, cậu liền có thể thuận lý thành chương mà vào ở trong nhà Tần Trạch.

Cậu đương nhiên là không hề rối rắm mà lựa chọn cái sau rồi.

“Thật sự có thể chứ?” Cậu hỏi người đàn ông cao lớn trước mắt.

“Dĩ nhiênn rồi.” Đối phương sờ tóc cậu, cười ôn nhu.

Ngô Vũ lúc này thật ra không có rối rắm gì, dù sao ai chăm sóc cũng đều là chăm sóc, so với lăn lộn với hai người già bọn họ, thì đi theo Tần Trạch lại là một cách hay, ông đồng ý gật đầu, suy nghĩ rồi mở miệng nhắc nhở nói:

“Chuyện này không cần hỏi ý kiến chú, nhưng phải nói cho ba mẹ Tiểu Kỳ biết, con nói để cho bọn họ yên lòng đi, đừng kiểu không rên một tiếng mà rời đi liền, rồi ba con thế nào cũng phải mắng chết chú đó!”

Trong tâm tình vui sướиɠ nhưng cậu vẫn còn lo lắng về chuyện này, Giang Kỳ dĩ nhiên là vui vẻ tiếp thu. Với cậu mà nói hết thảy giống như là một giấc mơ không chân thật vậy, giả dối đến mức mà khi cậu rời khỏi nhà chú Ngô, cậu vẫn còn hoảng hốt.