Chương 9.3: Theo dõi

Gió đêm đối lập với quần áo đơn bạc của cậu, vẫn là có chút uy hϊếp. Tần Trạch thuận tay khoác áo khoác mình mang theo khoác lên người Giang Kỳ, nhéo gương mặt cậu đang còn cười ngây ngô.

Trên mặt không có thịt, mày Tần Trạch hơi nhăn lại.

“Cười cái gì vậy? Lời em vừa mới nói là thật sao?” Hắn cùng Giang Kỳ sóng vai đi trên đường, “Nếu lời nói đó là thật, như vậy thì xin hỏi của người em trai nhỏ của chúng ta đây đã chuẩn bị gì để tỏ tình chưa?”

Tốt nhất là buổi tối hôm nay luôn đi!

Giang Kỳ trong lòng hoan hô, phấn chấn, cậu không nói gì, ngược lại là trực tiếp lôi kéo Tần Trạch đi về phía trước, dùng hành động trả lời là cách tốt nhất.

Dọc theo đường đi cậu nắm chặt tay áo sơ mi của Tần Trạch, Giang Kỳ rất nhanh đã dẫn đối phương đi tới trước cửa nhà mình. Trên mặt cậu mang theo ý cười, trong lòng ngọt ngào, cậu đang hướng tới một tương lai tươi sáng. Cậu như con bướm không biết trời cao đất dày, cậu sẽ bay thật xa khỏi nơi này vậy. Nhưng khi mở cánh cửa kia, nụ cười cậu cứng ngắc, trong nháy mắt kia, cậu biết chính mình đã bị trói chặt rồi, mãi mãi không được siêu thoát —— mà sau cậu còn có một tên biếи ŧɦái thích đến thì đến.

Hắn biết Tần Trạch, cũng có thể có cách liên lạc với Tần Trạch, nếu cậu bước đi một bước, thì Tần Trạch sẽ có nguy hiểm gì không? Hình ảnh của cậu có thể bị người đó chia sẻ cho người khác biết không?

Chỉ cần có suy nghĩ đó thôi thì đã khiến cho cậu không rét mà run.

Không được.. Như vậy không được..

Ít nhất Tần Trạch không nên bị cuốn vào chuyện này.

Thái độ đột nhiên chuyển biến lớn, Giang Kỳ trở nên mất mát, tay cậu nắm chặt cánh cửa, lông mi thật dài che đi đôi mắt phía dưới, thứ Tần Trạch thấy chỉ là một cái đầu tròn tròn:

“Anh à, thực xin lỗi. Em... Em suy nghĩ lại rồi, em sẽ ở trong nhà em, không muốn đi đâu hết.”

Ngữ khí cậu trầm xuống, thái độ thay đổi kịch liệt làm Tần Trạch suy nghĩ không ra tại sao một giây trước thằng nhóc này còn đang lâng lâng vui sướиɠ mà giây tiếp theo sẽ bi quan thành như vậy. Không thể chấp nhận được mà nắm lấy vai người trước mặt, hắn kêu Giang Kỳ ngẩng đầu lên nhìn mình:

“Em có chuyện gì vậy? Vì sao đột nhiên thay đổi bất thường? Ta tin em có lý do của riêng mình, làm bạn em, thì anh muốn biết rốt cuộc là có nguyên nhân gì.”

Đúng vậy, bạn. Bởi vì đàn anh chỉ coi cậu là bạn mà thôi, cậu càng không có tư cách làm đàn anh bị liên lụy.

“Em.... Em không quen ở chung với người khác, ở nhà chú Ngô một chút thì khônh cảm thấy gì, nhưng bây giờ về nhà mình... Em mới cảm thấy ở đây mới là tốt nhất.”

"Em đang nói dối.”

Tần Trạch nhìn vào mắt đối phương, ngữ khí khẳng định, “Nếu em thật sự cảm thấy như vậy, thì vì sao em lại mỗi ngày bất an đến mức ngủ cũng không tốt? Làm mình thành như vậy?”

“Nếu em thật sự cảm thấy như thế.... Thì sao em không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà nói đi?”

Giang Kỳ bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, cậu không có cách nào nói dối trước đôi mắt kiên nghị của đàn anh được.

“Em đang suy nghĩ cái gì vậy?” Hắn ép Giang Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn đối phương một cách thành khẩn mà dò hỏi, “Hay em vẫn luôn gặp ác mộng?”

“Đến chỗ anh ở là chuyện em và anh quyết định, nên anh có quyền biết nguyên nhân thật sự mà em thay đổi quyết định.”

Giang Kỳ cảm thấy chính mình chính là một người tiêu cực, bị người khác bước lên một bước đẩy xuống vực sâu, cậu sẽ không lựa chọn giãy giụa nữa, mà cảm thấy nếu chết thì chết đi. Nhưng người đàn ông này trước mắt giống như là dây thừng đang giữ chặt vậy, vô luận cậu giãy giụa như thế nào đi chăng nữa, thì đối phương cũng sẽ gắt gao giữ cậu lại, một hai phải cho cậu nhìn thấy hy vọng.Thì cậu lại có lý do gì mà không nhìn chứ?

“Người đàn ông kia còn đi theo em.” Nói ra những lời này đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cậu, khóe mắt còn ngậm nước mắt, cậu nhục nhã mà mở miệng nói, “Hắn vẫn luôn theo dõi trong nhà của em.”

“Đây là nhà của em, nhưng nó lại không phải. Nó không an toàn như trước nữa, nhất cử nhất động của em đều ở dưới sự theo dõi của người khác.”

“Em là nói... Người đàn ông kia còn đang theo dõi trong nhà của em?”

Giang Kỳ tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng cậu lại vô lực gật đầu.

“Thạt quá đáng!” Tần Trạch mắng, “Nếu em phát hiện, vì sao không gỡ máy theo dõi xuống? Là không có dụng cụ sao? Không bằng bây giờ anh tới giúp em!”

“Không.... Không được.” Giang Kỳ khóc lóc, “Nếu tên kia thấy, hắn sẽ làm điều bất lợi với em... Trên tay hắn có... ảnh của em, nên em không có cách gỡ xuống được.”

Đôi tay nắm thành quyền tức giận mà đánh vào trên tường, Tần Trạch trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì mới tốt.

“Chuyện này... thật sự...”

“Đàn anh, anh không cần lo cho em đâu, em tương đối ổn mà.” Nước mắt Giang Kỳ bắt đầu rơi xuống, “Vô dụng thôi, không có người nào cứu được em đâu... Người đàn ông kia không biết có bản lĩnh gì, nếu hắn có thể tìm được nhà em thì cũng có thể tìm được nhà anh thôi, anh nên cách xa em ra một chút đi, em không muốn liên lụy anh đâu!”

“Em thật sự cảm thấy hiện tại anh chưa bị liên lụy sao?” Cảm xúc Tần Trạch ổn định một chút, hắn lau đi nước mắt trên mặt Giang Kỳ, động tác ôn nhu, ánh mắt hắn kiên định, nhìn về trong phòng.

“Anh thật ra đã cảm thấy anh đã sớm bị hắn theo dõi rồi.”