Chương 9.1: Ăn cơm

Ngồi lên bàn ăn, hai người trẻ tuổi mới biết được Thái nữ sĩ có bao nhiêu nhiệt tình với họ.

Trên bàn tổng cộng chỉ có bốn người, nhưng bày ra đồ ăn lại có hơn mười món, bởi vì thời tiết tương đối nóng, nên thịt cũng không nhiều, ngược lại là rau dưa chiếm đa số, nhìn qua là thấy khai vị mát lạnh.

“Tiểu Kỳ, con ăn nhiều thịt hơn một chút đi, gầy quá không tốt đâu.” Ngô Vũ gắp một khối thịt gà được hầm mềm đặt vào trong chén Giang Kỳ, Giang Kỳ ngoan ngoãn nhận lấy, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của ba người mà ăn khối thịt vào bụng.

Nói thật ra, ánh mắt tha thiết ấy làm cậu sợ tới mức có chút khó nuốt xuống.

Như đã hoàn thành xong nhiệm vụ gì, cậu ăn xong liền nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy việc này hẳn đến đây là đã dừng lại rồi, nhưng làm cậu không nghĩ tới chính là, giáo sư Ngô dường như xem cậu ăn rất được, giống như nuôi con trai mình vậy, ông lại gắp thêm một chén đồ ăn, đồ ăn chay mặn phối hợp, thập phần nghiêm túc cẩn thận.

Nhưng lại làm Giang Kỳ lập tức sợ hãi, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Cậu đã lâu không có ăn một bữa cơm đàng hoàng rồi, trước mắt căn bản không thể ngay lập tức ăn nhiều như thế được.

“Thầy có chút bất công rồi đó?” May mắn lúc này Tần Trạch lên tiếng, hắn thoạt nhìn như là cực kỳ hâm mộ mà nhìn thoáng qua Giang Kỳ, cười trêu chọc, “Sinh viên như anh tới đây đã lâu mà chưa từng thấy thầy giáo đối xử tốt với anh như vậy, xem ra ở trong lòng thầy anh chung quy không thắng nổi Giang Kỳ nha ~”

Lời nói vui đùa như vậy hiển nhiên Tần Trạch không phải lần đầu tiên nói với Ngô Vũ, đối phương cũng không tức giận, ngược lại là cười mắng hắn một câu, lại đứng dậy cầm đũa gắp đồ ăn cho hắn:

“Như vậy thì được rồi chứ? Bao lớn rồi mà còn như vậy nữa.”

Ông cười nhìn về phía vợ mình, chỉ vào hai đứa nhỏ trước mặt: “Anh không tính bất công đúng không? Một lớn một nhỏ anh đều chăm sóc tốt cả, lần sau đừng kêu oan trước mặt thầy!”

Tần Trạch theo đối phương đứng dậy, cung kính mà nhận đồ ăn giáo sư gắp cho, có chút ngại mà sờ đầu: “Thầy nói đúng, lúc này con xem như thừa nhận, giáo sư của chúng không bất công đâu!”

Lúc sau đề tài lại chuyển tới trên người Tần Trạch, có lẽ là muốn đem giữ sự cân bằng, Ngô Vũ lúc sai cũng có chút ăn không tiêu, dứt khoát không hề quản chuyện bọn nhỏ ăn cơm nữa, Giang Kỳ nhân cơ hội này đem đồ ăn mình không thích gắp sang một bên, đôi mắt nhìn xung quanh, dường như là sợ người khác thấy cái gì đó.

Khóe miệng Tần Trạch hơi giơ lên.