Chương 1.2: Tìm thấy

Cửa sắt nhìn qua cũng không dày nặng bị người khác nhẹ nhàng gõ một chút, âm thanh rất nhẹ, sau cửa hiện ra người nọ bình thản ung dung. Cặp mắt hạnh của Giang Kỳ không tự giác mà trợn to, cậu đỡ bức tường phía sau từ trên mặt đất bò dậy, như con mèo không có chút tiếng động đi đến sau cửa sắt, nhìn dáng vẻ là đang muốn thử cái gì đó.

Điện thoại lại vang lên lần nữa, đầu dây bên kia truyền đến tiếng người đàn ông hít thở:

“Em muốn tự mình mở cửa cho anh vào, hay em muốn nhìn một chút anh có thể một chân đá văng then cửa này bắt em trở về?”

Đây là khu nhà kiểu cũ, bởi vì thời gian xây dựng tương đối sớm, cộng thêm là vùng ngoại thành tương đối hẻo lánh, bên trong hộ gia đình đa phần không có tiền thì lên trung tâm thành phố làm nhân viên làm công để kiếm tiền. Phòng cách âm hiệu quả không cao, ở chỗ này ngươi khác có thể nghe thấy động tĩnh từ ngoài cửa sở, trên dưới thang lầu, vợ chồng cãi nhau, trẻ con chơi đùa, bất luận bạn có nguyện ý hay không, thì tất cả sẽ thông qua cửa lớn xuyên đến lỗ tai bạn.

Giang Kỳ không có dũng khí để người đàn ông đá cửa đi vào. Vô luận là xuất phát từ suy xét sẽ làm hắn thêm tức giận hay sợ động tĩnh quá lớn ảnh hưởng những người xung quanh, Giang Kỳ suy tư mãi thì quyết định tự mình mở cửa ra cho thỏa đáng.

Nhưng mà.....

Cậu thật sự sợ mình không dũng khí đó. Giống như chuyện bạn biết bên ngoài chính là quái thú, biết rõ mình sẽ chết ở chỗ này, bất kể mở cửa hay không cũng không ngăn được tên kia, nhưng theo bản năng, bước chân của bạn không thể di chuyển nỗi.

Giang Kỳ biết đây là hấp hối giãy giụa đầy buồn cười.

“Là muốn anh đá cửa đi vào sao?”

Không có nhiều thời gian để Giang Kỳ tự hỏi, người đàn ông đứng ở ngoài cửa nói.

Dường như đã ý thức được cái gì, chân Giang Kỳ cuối cùng cũng di chuyển, cậu như phát điên chạy tới hướng ngược lại, hận không thể giây tiếp theo liền chạy đến cửa sổ, từ nơi đó nhảy xuống cho xong hết mọi chuyện.

Nhưng trên thực tế cậu cũng không có cơ hội đó, bởi vì gần như ngắn ngủi vài giây sau, cùng với tiếng vang thật lớn, khóa cửa sắt mềm yếu kia chịu không nỗi gánh nặng mà rớt xuống.

Ánh đèn ấm áp ở bên ngoài chiếu vào căn phòng vốn không có ánh sáng, Giang Kỳ theo bản năng híp mắt, bởi vì kí©h thí©ɧ mà nước mắt không tự giác mà từ khóe mắt chảy xuống, nhìn qua rất là thống khổ đáng thương.

Người đàn ông kia cứ như vậy mà ngược sáng đi tới trước mặt Giang Kỳ, người mặc đồ tây đen, tóc còn có một chút rối loạn, hiển nhiên là bộ dáng vừa mới tan làm đã chạy tới đây. Hắn không nhanh không chậm mà nhấc chân đi về phía Giang Kỳ, cậu bị hắn nhìn mà bị dọa đến chân mềm nhũn ngồi quỳ dưới mặt đất, hắn chậm rãi ngồi xổm.

“Sao còn khóc? Anh tìm được em làm em không vui à?”

Hắn duỗi tay nhéo cằm Giang Kỳ, ép cậu nâng mặt lên, như bị phân liệt một nửa ôn nhu mà lau nước mắt trên mặt cậu.

“Vì sao muốn chạy trốn?”

Giang Kỳ lắc đầu, chỉ cảm thấy tuyến lệ không chịu cho mình khống chế, “Không có....”

“Không có? Anh không thích đứa trẻ nói dối.” Ngón tay thon dài người đàn ông kia vuốt ve qua đôi môi tái nhợt của Giang Kỳ, nhẹ nhàng mà ở trên mặt cậu rơi xuống một nụ hôn. Sau đó, hắn đem đầu dán ở tai Giang Kỳ, âm thanh khàn khàn:

“Anh yêu em, em cũng yêu anh. Anh có thể cho em tất cả, vì sao em không thể ngoan ngoãn nghe lời chứ?”

Hắn nói đến câu sau thì bắt đầu có chút kích động, giọng nói cũng bắt đầu lên cao, đôi tay chậm rãi đi xuống đến cái cổ yếu ớt của Giang, như là hơi chút dùng sức sẽ có thể làm cậu chết đi.

“Trên thế giới này không có ai yêu em hơn anh đâu.”

Trên cánh tay cảm giác được đau đớn, ý thức Giang Kỳ bắt đầu dần dần mơ hồ. Khi sắp hôn mê, cậu nghe được lời người đàn ông kia nói như thế.