Chương 1.1: Nhà

“Em đang ở đâu? Hửm?” Tiếng nói của người đàn ông từ đầu điện thoại bên kia truyền đến. Ngữ khí hắn còn xem như ôn hòa, thậm chí là trầm thấp dễ nghe, nhưng lại làm người đầu dây bên đây theo bản năng rùng mình một cái. Tay Giang Kỳ cầm điện thoại phảng phất trong nháy mắt chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, suy yếu đến mức dùng cả hai tay để cầm cũng không được.

“Không phải kêu em ở nhà chờ anh sao? Vì sao không nghe lời?” Đầu bên kia còn đang tiếp tục, tiếng nói của người đàn ông khàn khàn trầm thấp, ở trong phòng tối tăm phóng đại đến vô hạn.

Giang Kỳ không tự giác cắn miệng mình.

“Tiểu Kỳ, bản thân không nói chuyện được sao? Đừng làm anh ép em.”

Những lời này như là đã chọc tới chỗ nào teong lòng Giang Kỳ rồi, cậu theo bản năng run rẩy. Khó khăn lắm tay mới ổn định cầm được điện thoại, cậu há miệng thở dốc, thế nhưng lại buồn cười phát hiện mình ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát được:

“Em... Em về nhà.”

“Nhà?” Tiếng nói của người đàn ông hơi lên cao, Giang Kỳ dường như có thể tưởng tượng thấy lông mày hắn hơi nhướng cao, đôi mắt bén nhọn sắc bén như qua đầu dây điện thoại nhìn thấu cậu.

“Nhà của chúng ta không phải ở chỗ này sao? Em còn có nhà nào nữa?” Tiếng nói người đàn ông chậm lại, nghe trong tiếng nói có sự bất đắc dĩ và sủng nịch, như đang lên án Giang Kỳ vô cớ gây rối.

“Không phải.” Tay Giang Kỳ không tự giác mà vo vo cúc áo, trong giọng nói mang theo chút tủi thân, thấp giọng giải thích nói: “Đó không phải nhà của em, đó là của anh... Em cũng có nhà của mình...”

“Sao không phải nhà của em chứ?” Người đàn ông đột nhiên khẽ cười một tiếng, như nghe được chuyện gì thú vị, hắn cười nhẹ: “Nhà của anh chẳng phải là nhà của em sao? Anh đã nói rồi mà? Tất cả của anh chính là tất cả của em. Anh yêu em, cho nên đồ của anh cũng thuộc về em.”

Giọng nói không tự giác mà chậm lại, người đàn ông đó như ác ma, ý đồ muốn Giang Kỳ chết chìm trong đại dương mênh mông.

Không phải...

Không phải...

Chuyện trước nay không phải như vậy!

Giang Kỳ không thể khống chế mà lắc đầu, không lưu tình chút nào mà dùng tay véo đùi mình, trên đùi trắng nõn rất nhanh xuất hiện một mảnh đỏ, nhưng chủ nhân nó lại không để ý lắm.

“Anh không phải là yêu em!” Cậu như là cuối cùng cũng chịu không nổi, trong mắt còn mang theo nước mắt, cậu la lên với điện thoại vô tội: “Anh đang cầm tù em! Anh muốn hủy cả đời em, anh muốn em vĩnh viễn không rời khỏi anh!” Âm lượng của cậu rất lớn, như có vô số tức giận muốn tiết ra. Yết hầu không tự giác ho khan hai cái, cơ thể Giang Kỳ phập phồng, nhìn qua như có bệnh hen suyễn.

Lần này đầu điện thoại bên kia đột nhiên không có hồi âm, thay thế chính là tiếng giày da đạp lên trên mặt đất.

“Cạch..... Cạch....”

Âm thanh kia không nhẹ không nặng, thẳng tắp mà đánh vào trong lòng Giang Kỳ. Động tĩnh kia gần quá mức, phảng phất như đang xảy ra ở bên tai. Giang Kỳ theo bản năng đưa điện thoại từ bên tai dịch ra, đầu bỗng nhiên chuyển hướng về phía cửa, mắt không tự giác mà phóng lớn, con ngươi không còn ánh sáng mà nhìn chằm chằm vào cửa gỗ cách đó không xa.

Sẽ không.... Hắn sẽ không tìm tới nơi này đâu. Nơi này là cậu tìm hồi lâu mới tìm được, không cần chứng minh thân phận, tùy tiện cho thuê, vị trí hẻo lánh. Người đàn ông này phát hiện cậu rời đi nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua ba giờ, hắn sao có thể tới được chỗ này chứ?

Có lẽ là những câu nói đó đã tự an ủi được bản thân, cơ thể gầy yếu của Giang Kỳ không run rẩy nữa, cậu thu mình trong một góc, che tai lại, muốn đáng chết âm thanh từ điện thoại để nó biến mất đi.

Cạch cạch.....

Nhưng âm thanh ấy cố tình vẫn tiếp tục, như là đồng hồ đã được chỉnh qua, chuyển động ưu nhã lại không làm phiền ai. Giang Kỳ thật sự hận không thể lập tức cắt đứt cuộc gọi này, nhưng lại không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt của cậu khó có thể khống chế được mà vặn vẹo một chút, cuối cùng lại thu tay đang ngừng ở không trung lại.

Điện thoại được cậu để trong góc cách đó không xa, không bao lâu, âm thanh ồn ào đáng giận kia đột nhiên im bặt.