Chương 5.2

Nhưng người đàn ông kia vẫn không buông tha cậu.

Đầu tiên là dì dưới lầu quét tước oán giận có rác rưởi bị phiên động quá dấu vết, hảo xảo bất xảo, cố tình là hắn này một hộ.

Kế tiếp chính là một ít tin nhắn quấy rầy.

“Em đang làm gì vậy?”

“Anh rất nhớ em.”

“Ăn cơm thì phải dinh dưỡng cân đối, không được vứt rau nữa.”

“Sao em lại gầy như chỉ có da bọc xương thôi vậy, bế lên không thoải mái đâu.”

Mới đầu chỉ là một ít từ ngữ quấy rối, lúc sau thì càng nói càng lộ liễu.

“Sao em trắng thế?”

“Thịt trên người em có thể đều lớn lên ở mông không?”

“Em có phải đang cố ý quyến rũ anh không? Hửm? Chỉ mặc một cái áo mà còn dám xuống giường sao bé da^ʍ?”

Thời điểm Giang Kỳ nhìn thấy tin nhắn đó cũng không biết suy nghĩ cái gì. Đối diện là tên biếи ŧɦái, là tên biếи ŧɦái hàng thật giá thật luôn đó! Tên biếи ŧɦái chẳng những có thể dễ dàng theo dõi cậu, thậm chí ở nhà cậu còn gắn máy theo dõi!!

Cậu cũng không dám nói câu nào, cũng không biết làm sao để cầu cứu những người khác. Trong giãy giụa hấp hối, cậu tra trên mạng cách để hủy máy theo dõi bị giấu ở trong nhà, thực hiện theo các bước thế nhưng lại phát hiện ở phòng ngủ cùng phòng tắm đều thấy được điểm đỏ!

“Phát hiện rồi à?”

“Anh rất yêu em đó.”

"Em thông minh hơn rồi nha.”

Điện thoại cậu sau khi cậu nhìn thấy camera mini trong phòng tắm vang lên vài tiếng, cậu lấy nó ra từ trong túi, mặt trên lập tức bắn ra tin nhắn của tên kia.

“【 Hình ảnh 】 Em thích không? Tấm này là tấm anh thích nhất đó ~ thấy em ngủ thật say nha, không biết em có thích hay không..”

“Anh còn rất nhiều ảnh chụp nha... Tiều Kỳ khi tắm nè, Tiều Kỳ không mặc quần áo nè.... Mỗi một tấm thì ta đều siêu cấp thích luôn. Tiểu Kỳ thật sự là quá xấu rồi, đây là đang cố ý quyến rũ anh sao ~”

“Mày đến tột cùng là muốn làm cái gì!” Cậu cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, hướng tới người hoàn toàn nhìn không ra thân phận gửi tin nhắn vào điện thoại cậu mà nói, “Mày muốn cái gì?? Cầu xin mày buông tha cho tao đi! Đòi tiền cũng được!! Tao cho mày tiền, cầu xin mày buông tha cho tao đi mà!”

Âm thanh tin nhắn dừng lại.

Ngày hôm sau Giang Kỳ không nhận được tin nhắn nữa, dường như hành vi rình coi biếи ŧɦái đáng giận của tên kia đã dừng lại rồi.

Nhưng Giang Kỳ không hề có cảm giác vui vẻ, ngược lại cậu cảm thấy càng sợ hãi. Bởi vì cậu biết, đây là biểu hiện tức giận của người đàn ông sau màn hình.

“Anh muốn gặp em.”

“Em sẽ chờ anh chứ?”

Cách ngày điện thoại đột nhiên lại nhận được tin nhắn của tên đó, Giang Kỳ đọc từng chữ trong tin nhắn, lại hoàn toàn không biết người đàn ông đó có ý gì.

“Thấy được mặt anh sao? Lúc nào? Ở đây?” Đôi tay cậu nhịn không được mà nắm chặt, nếu muốn gặp mặt... Cậu dường như cũng có thể nắm lấy cơ hội lần này.....

Đang lúc cậu sửa lại từ ngữ cho tốt để nhắn lại, thì đối phương lại giống như đã biến mất, không còn bất cứ động tĩnh gì nữa.

Tất cả sẽ kết thúc như vậy sao?

Giang Kỳ một mình tránh ở góc phòng âm u, không kìm được mà khóc nức nở.

Không có khả năng.

Không có người sẽ đứng ra cứu cậu đâu.