Chương 6

Hứa Nhược rùng mình.

Cô mở micro, muốn xin anh tha mạng, giọng cô khẽ run: "Hello? Đại ca?"

Lời còn chưa dứt, một quả lựu đạn đã được thả về phía cô.

Bùm...

[Freshman đã gϊếŧ bạn bằng một quả lựu đạn.]

[Hạng 2/100. Chúc bạn may mắn lần sau!]

Hứa Nhược lại chết.

Khung bình luận bên này của cô tràn ngập "hahaha" và "điểm tối đa cho màn trình diễn này".

Một streamer hô mưa gọi gió ở khu giải trí như cô rốt cuộc là hai dây thần kinh nào bị chập với nhau mới có gan đi khıêυ khí©h một đại thần lạnh lùng như băng, không chút cảm tình như vậy?

Giang Hoán lại mở mic lên, "Bây giờ đã công bằng chưa?"

“Không công bằng!”

Giang Hoán: “…"

"Anh nghĩ đi, hai chúng ta nhảy dù ở hai nơi khác nhau, khó khăn mà mỗi người phải đối mặt cũng khác nhau! Ví dụ tôi rơi xuống một nơi rất nhiều người, vậy thì chỉ mất vài phút, tôi chắc chắn sẽ bị gϊếŧ chết, mà anh lại rơi xuống một nơi không có ai cả…"

"Không có khả năng đó." Giang Hoán không chút lưu tình mà chặt đứt lời nói của cô, "Tôi chưa bao giờ nhảy xuống nơi không có người."

"Ôi đại ca, tôi đang ví dụ, ví dụ thôi, đừng nghiêm túc như vậy!"

"Có lấy ví dụ cũng không thể lấy như vậy."

"…"

Đối với Giang Hoán mà nói, nhảy dù xuống một bãi đất trống không người là một hành vi vô cùng hèn hạ, đây là một loại sỉ nhục đối với anh.

"Vậy cô muốn như thế nào?" Giang Hoán hỏi.

"Như vậy đi, ván tiếp theo chúng ta sẽ đấu đôi, anh đi theo tôi, như vậy hoàn cảnh của cả hai sẽ giống nhau, rồi chúng ta xem ai là người bị gϊếŧ chết trước để phân định thắng thua."

"Tôi đi theo cô?" Giang Hoán không thể tưởng tượng mà lặp lại bốn chữ này.

“Đúng vậy.” Có vấn đề gì sao?

Bình luận...

[Anh cứ nghe theo cô ấy đi!]

[Dù sao đối với anh mà nói nhảy xuống đâu cũng giống nhau mà.]

Được rồi!

Hứa Nhược vốn dĩ tưởng rằng Giang Hoán sẽ từ chối, không nghĩ tới anh lại trực tiếp kéo cô vào phòng mới.

Từ địa điểm chuẩn bị đến lúc lên máy bay, cả hai người không ai lên tiếng. Hứa Nhược cảm thấy bọn họ là hai người chơi kỳ quặc thứ hai thì không ai là chủ nhật trong PUBG, những người đấu đôi khác không ai là không muốn giúp đỡ lẫn nhau để cùng ăn gà, chỉ có hai người bọn họ, đấu đôi nhưng luôn nghĩ xem làm thế nào để gϊếŧ chết đối phương.

"Nhảy ở đây." Giang Hoán hướng về phía Bootcamp.

"Không được, nhảy ở đây đi." Hứa Nhược thuận tay chỉ vào bãi đất trống cách Bootcamp không xa.

"Không được." Giọng điệu của anh mạnh mẽ, thái độ vô cùng lạnh nhạt.

Nhưng mà anh còn chưa nói hết câu, Hứa Nhược đã nhảy xuống rồi, giọng điệu bất cần không phân rõ phải trái: "Tôi mặc kệ, anh phải đi theo tôi, nếu không trận này không được tính!"

"Tôi..." Giang Hoán lần đầu tiên trong đời có cảm giác bản thân bất lực không nói được gì. Nếu anh và cô không có ràng buộc, tất nhiên anh có thể nhảy chỗ nào cũng được, nhưng tình huống này lại khác, nếu anh không nhảy xuống cùng chỗ với cô, vậy thì ván này, ván sau, ván sau nữa nữa, cô nhất định sẽ không bỏ qua.

Giang Hoán bất đắc dĩ mà nhảy dù.

Bình thường một mình Hứa Nhược nhảy xuống bãi đất hoang này, số trang bị ở đây coi như đủ dùng, nếu may mắn còn có thể nhặt được cả 98K hoặc M24. Nhưng hôm nay, hai người tổng cộng đã lục soát bốn căn nhà rồi, cũng chỉ thu về được một khẩu AK và một khẩu Uzi, một khẩu súng ngắm cơ bản cũng không có.

Không chỉ có thế, Hứa Nhược ít nhất cũng nhặt được thêm một giáp hai và một mũ một, Giang Hoán thì thảm hại đến mức chỉ có nổi giáp một, ngoài ra không có thêm gì khác.

Giang Hoán hồi tưởng lại những trận đấu trước kia, khi anh nhảy xuống khi căn cứ huấn luyện, vừa rơi xuống đất đã có M416, sau đó đi đại khai sát giới, còn giờ, nhục nhã, thật quá nhục nhã!

Lục soát xong ở căn nhà bên này, góc trên bên phải màn hình không ngừng nhảy ra chiến tích người khác đoạt mạng, chỉ còn lại hơn 70 người, song xung quanh bọn họ lại yên tĩnh đến đáng sợ, đến một bóng ma cũng không có. Từ khi Giang Hoán bắt đầu chơi game cho đến nay, anh chưa từng lâm vào tình cảnh đến giờ phút này của ván đấu vẫn chưa nhảy số ở bảng chiến tích, anh thật sự khao khát có một khẩu súng, nhưng sợ là đến khi có rồi cũng không thể dụng võ được, nội tâm Giang Hoán ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Giang Hoán mang theo khẩu Uzi đi ra khỏi khu vực vùng đất hoang này, Hứa Nhược tuy không biết anh muốn đi đâu, nhưng cũng chỉ có thể theo sau anh. Rốt cuộc... Ở bên cạnh anh là nơi an toàn nhất!

Tuy rằng hai người bọn họ "đơn thương độc mã", nhưng thể thức của trận này vẫn là đấu đôi. Nếu trên đường đi bọn họ có bất chợt gặp một đội khác, Giang Hoán chắc chắn sẽ đứng ra giải quyết bọn họ, cô cứ núp lùm phía sau lưng anh, xem anh đánh là được rồi. Rốt cuộc, mặc dù anh muốn gϊếŧ cô, nhưng cũng phải do chính tay anh lấy được mạng cô đúng chứ?

Hứa Nhược thấy Giang Hoán không nói gì nữa mà bước thẳng về phía căn cứ huấn luyện, cô lập tức luống cuống, "Này anh, anh, anh đi đâu vậy? Tôi không đi đến khu căn cứ đâu…"

Giang Hoán không trả lời cô, anh chơi game từ trước đến nay vẫn luôn yên lặng như vậy, anh dẫn cô đi lên một đỉnh núi. Tầm nhìn ở đỉnh núi này, có thể thấy toàn bộ khung cảnh của khu căn cứ huấn luyện. Hơn nữa bước vào giai đoạn tiếp theo của ván đấu, khu huấn luyện không nằm ở bên trong vùng bo an toàn, vì thế khi người chơi ở bên trong muốn chạy thoát khỏi bo độc, bọn họ bắt buộc phải đi qua đỉnh núi mà bọn họ đang đứng.