Chương 7

Hứa Nhược lập tức mở miệng cảm thán: "Vị trí này quá hợp lý rồi, chỉ cần chúng ta ẩn thân kĩ càng một chút là được!"

Vừa mới dứt lời, đột nhiên Giang Hoán giơ súng bắn một viên đạn về phía lùm cây bên cạnh. Tiếng súng bất thình lình xuất hiện đã phá vỡ cục diện yên tĩnh của khu vực này.

Hứa Nhược bị dọa sợ, đè thấp giọng nói hơn, như thể bên địch có thể nghe thấy cô vậy, "Anh làm gì đó! Anh làm vậy sẽ thu hút người qua đây đấy!"

Giang Hoán bình tĩnh nói: "Mục đích của tôi chính là dụ người qua bên này."

"…"

Quả nhiên là cô đã nghĩ quá nhiều, còn tưởng rằng Giang Hoán sẽ biết xấu hổ chứ.

Tiếng súng của Giang Hoán thực sự đã thu hút mọi người ở xung quanh, Hứa Nhược quỳ rạp xuống đất, không dám động đậy dù chỉ là nhỏ nhất.

Rất nhanh đã có người nóng lòng, dùng một viên đạn M24 bắn ngược lại về phía Giang Hoán, viên đạn sượt nhẹ qua người anh, trúng vào bụi cây bọn họ đang lấp. Thông qua âm thanh của tiếng súng, Giang Hoán lập tức xác nhận được vị trí của đối phương.

Cách căn cứ huấn luyện không xa, có hai người.

Nhưng hiện tại trên tay Giang Hoán chỉ có một món vũ khí đánh cận, không thích hợp để lao ra đoạt mạng hai người kia.

Hứa Nhược lúc này mới bất giác phát hiện ra hai người ở khu căn cứ, sau đó cô liền hốt hoảng, vội vàng nói: "Giang Hoán, Giang Hoán, ở đó có người..."

"Suỵt."

Hứa Nhược lập tức im lặng.

Cùng lúc Hứa Nhược mở miệng, Giang Hoán đã nghe ra được một tiếng bước chân rất nhẹ.

Xung quanh vô cùng yên ắng, ngoài người vừa mới bắn đạn về phía bọn họ, nhất định còn có ai đó đang âm thầm di chuyển lại gần đây. Ánh mắt Giang Hoán đảo khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trước một tảng đá, ở khu vực này, không nơi nào có thể che chắn tốt hơn tảng đá đó.

Giang Hoán nghiêng đầu, anh đã phát hiện ra nơi ẩn nấp của địch, trước tiên giơ ống ngắm, hướng về phía bên trái của tảng đá.

Anh hết sức tập trung, Hứa Nhược ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh.

Vài giây sau, bên trái tảng đá có một người vươn người lên thăm dò, chỉ mấy độ 0.1 giây để phản ứng, Giang Hoán đã ngay lập tức nổ súng.

[Freshman đánh bại xiaoxingchen bằng Uzi.]

Đánh bại, không phải là gϊếŧ chết, điều này chứng tỏ người vừa trúng đạn còn có đồng đội.

*Trong đánh đôi hoặc đánh nhóm bốn, sau khi người chơi bị thương sẽ không lập tức out khỏi ván đấu, nếu trong thời gian nhất định được đồng đội tới cứu thì có thể tiếp tục thi đấu.

Mà trong nháy mắt, khi người nọ bị gϊếŧ chết, đồng đội của anh ta đã đi tới từ phía bên phải, nhắm chuẩn vào Giang Hoán, định kết liễu anh.

“Bên phải!”

Hứa Nhược còn chưa dứt lời, Giang Hoán dường như đã sớm phát hiện và có chuẩn bị từ trước, anh nhanh chóng chuyển hướng súng sang bên phải, đúng lúc người đồng đội kia ló ra ngoài.

Ý thức nhạy bén, kĩ thuật chuẩn xác.

Ba giây, toàn bộ quá trình chỉ mất đúng ba giây.

Hứa Nhược xem đến mức ngây người.

Giang Hoán bình tĩnh đổi súng.

Bộ dáng phong khinh vân đạm kia rõ ràng đang có ý khoe khoang: Chỉ là dăm ba chiêu thức cơ bản mà thôi.

"Lại đây nhặt đồ."

"Ò."

Giang Hoán lấy một khẩu M416, một khẩu 98K, sau đó ngẩng đầu lên lần nữa.

Hứa Nhược vẫn đang chậm rì rì nhặt đồ, trong vòng không tới một phút sau đó, góc trên bên phải màn hình xuất hiện thông báo.

[Freshman đánh bại king bằng 98K.]

[Freshman gϊếŧ queen bằng 98K.]

Thao tác nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, giải quyết gọn gàng người vừa mới cầm M24 ngắm bắn bọn họ ở khu căn cứ huấn luyện.

Trong nháy mắt ấy Hứa Nhược đã quên mất cô và Giang Hoán đang thi đấu với nhau, cô có cảm giác như bọn họ đang là đấu đôi, chỉ cần đi phía sau lưng anh thì chuyện ăn gà chỉ là sớm hay muộn.

Khoan đã...

Hai người họ đang so tài xem ai bị gϊếŧ chết trước, nhưng đây là đấu đôi, vậy thì... Chỉ cần hai người không bị gϊếŧ thì cuối cùng sẽ đều được ăn gà, không phải quá ổn rồi sao?

Hứa Nhược ngộ ra chân lý thì cười cười, cô chỉ cần nấp sau lưng Giang Hoán là được, việc này trong tầm tay của cô.

Lúc này vẫn còn hơn ba mươi người. Khi vòng bo tiếp tục thu nhỏ lần nữa, Giang Hoán dẫn Hứa Nhược ẩn nấp ở rìa bo. Quả nhiên, sau khi khu vực an toàn thu hẹp, rất nhiều người muốn chảy thoát khỏi vùng bo độc. Giang Hoàn đứng ở vị trí cao, liên tục thu hoạch đầu người.

Hứa Nhược nhìn thông báo gϊếŧ người của Giang Hoàn liên tục hiện lên góc phải màn hình, không dám nói lời nào.

Đột nhiên, cô thấy bên ngoài vùng an toàn gần mình vẫn còn một người đang chạy. Với chút kinh nghiệm của cô, vòng độc này hút máu khá rát, nếu không vào khu vực an toàn kịp thời sẽ mất rất nhiều máu.

Rõ ràng, người kia cũng thấy cô. Nhưng nếu anh ta dừng lại để bắn cô bây giờ, anh ta có thể không kịp vào vùng an toàn.

Lượng máu còn lại của anh ta có lẽ không đủ để chịu một phát đạn.

Không do dự nữa, Hứa Nhược bắn phát súng đầu tiên của cô tối nay.

Mặc dù cô không giỏi bắn súng, nhưng một loạt đạn bắn ra loạn xạ, cuối cùng cũng trúng một hai phát.

[Ruoshui sử dụng M416 gϊếŧ goback.]

"Á... Tôi gϊếŧ người rồi!" Hứa Nhược phấn khích, âm lượng giọng nói tăng vυ"t lên vài lần. Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay cô gϊếŧ được người, cô nhớ lại cảnh người kia vừa chạy trốn độc vừa tránh đạn của cô, cảm thấy hơi tội nghiệp nhưng cũng buồn cười. Cô bỗng nhớ lại bài hát mình hát tối nay, cảm thấy rất phù hợp với tình huống hiện tại, liền cất tiếng.

"Là ai đưa người đến bên tôi..."