Chương 5

"A!" Hứa Nhược bật ra khỏi ghế.

[Freshman đã gϊếŧ bạn bằng 98K.]

Cô bị gϊếŧ chết.

Cô bị Giang Hoán gϊếŧ chết.

Giang Hoán bắn chết cô.

Bình luận hai bên lập tức bùng nổ.

Hứa Nhược bên này...

[Ôi, làm tôi hết hồn.]

[Có cảm giác như game kinh dị vậy.]

[Hahaha... đừng khóc chị ơi!]

Giang Hoán bên kia...

[Anh Hoán bao ngầu!!!]

[98K headshot thật soái!]

[Vừa từ phòng livestream của chị ấy qua đây, chị ấy muốn khóc rồi.]

---

Trong trò chơi này, sau khi người chơi bị gϊếŧ chết, bên cạnh sẽ xuất hiện một cái hộp gỗ, trong đó có tất cả các món đồ mà người chơi đó thu thập được, người gϊếŧ có thể lấy đi tất cả những thứ cần thiết có trong hộp, hành động này được gọi là "loot đồ". Lúc này, Giang Hoán đã chạy đến chiếc hộp bên cạnh Hứa Nhược, im lặng mà "loot đồ".

Hứa Nhược cảm thấy đây là một sự sỉ nhục đối với cô. Lòng hiếu thắng lập tức được kích hoạt, cô hoàn toàn quên mất vừa rồi bản thân còn muốn lén rút ổ cắm.

"Có chuyện này, Giang... Giang Hoán?" Hứa Nhược lắp bắp, dẫu sao hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt của cô và Giang Hoán, việc gọi thẳng tên anh như vậy có vẻ không lịch sự cho lắm, nhưng ngoại trừ cách đó, cô cũng không biết nên xưng hô với anh thế nào.

Giang Hoán... Hứa Nhược thầm nhắc lại tên của anh ở trong lòng, thật dễ nghe.

"Hả?"

"Một ván nữa đi!" Cô tuyệt đối không nhận thua.

Giang Hoán không nhiều lời, lại tự sát thêm một lần nữa, trở lại đại sảnh. Anh vẫn luôn như vậy, không chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.

Người như vậy chắc hẳn rất lạnh lùng, Hứa Nhược thầm nghĩ.

Giang Hoán và Hứa Nhược đều là streamer mũi nhọn, đại diện cho hai khu phát sóng trực tiếp, một giải trí, một trò chơi, hai người đấu solo tự nhiên thu hút được vô số người xem, con số càng ngày càng có xu hướng tăng cao.

"Tôi cảm thấy trận đấu này không công bằng."

"Hửm?"

"Game chúng ta đang chơi là PUBG, vậy nên phải so ai là người sống đến cuối cùng, được ăn gà, so số người gϊếŧ được có ý nghĩa gì?" Hứa Nhược hợp tình hợp lý mà nói.

Giang Hoán "ừm" một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Đối với một người "chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm" như Hứa Nhược mà nói, trước hết cô sẽ tìm một bãi đất hoang để nhặt trang bị, sau đó lại tìm một bụi cỏ để ẩn núp, theo sự thu hẹp của vòng bo mà di chuyển dựa trên nguyên tắc, "Địch bất động, ta bất động, địch đυ.ng đến ta, ta vẫn bất động", cứ như thế thì việc lọt vào top 10 không thành vấn đề.

Hai người một lần nữa tiến vào quảng trường Quality, khung cảnh xung quanh lúc này là một khu rừng nhiệt đới với thảm thực vật tươi tốt, vẫn là một ngày dày sương mù. Hứa Nhược thầm vui sướиɠ trong lòng, thời tiết này quả thật là lý tưởng để lẩn trốn.

Bắt đầu nhảy dù, Hứa Nhược trước sau như một, click chọn bãi đất hoang trên bản đồ, sau khi quan sát không thấy có người nhảy cùng khu với mình, cô tự tin đi tìm nhà để trú ẩn và nhặt đồ.

Ngay lúc cô nhặt được một khẩu súng, thông báo nhắc nhở Giang Hoán gϊếŧ người liên tục xuất hiện ở góc trên bên phải màn hình.

Hứa Nhược nhắm mắt làm ngơ, bên ngoài có quá nhiều nguy hiểm, nhưng Giang Hoán lợi hại như thế, làm sao có thể bị đánh bại?

Sau khi lục soát xong hai khu nhà hoang, nhặt được một khẩu QBZ, một khẩu SKS, một giáp ba, một mũ hai, còn có rất nhiều thuốc. Hứa Nhược rất hài lòng, chọn một ngọn đồi có tầm nhìn cao và nằm xuống.

"Ai da..." cô nhàn nhã mà duỗi người, nói với khán giả: "Tôi sẽ hát cho các bạn nghe một bài nhé!"

[Được nha, được nha!]

[Vừa chơi vừa hát, có vẻ được đấy.]

[Chơi bời nhưng không quên nhiệm vụ!]

Hứa Nhược mở bài hát và tắt tiếng trò chơi.

Nhân vật trong game đang ẩn nấp ở một bụi cỏ "lừa mình dối người", mặc dù cô biết ẩn nấp ở chỗ này, chỉ cần là người có tầm mắt tốt đều có thể phát hiện ra mình, nhưng Hứa Nhược vẫn không tính tới việc di chuyển sang một địa điểm khác, suy cho cùng là cô không biết đi đâu, chỉ có thể cầu nguyện lớp lớp sương mù bao quanh sẽ làm giảm tầm nhìn, khiến người khác không tìm thấy cô.

Sau khi hát xong một bài, cô đi loanh quanh hai vòng, Hứa Nhược vẫn ở trong bo an toàn, lúc này chỉ còn mười mấy người sống sót. Lần thu hẹp tiếp theo của vòng bo, Hứa Nhược không ở trong đó, nhưng khoảng cách cũng không xa nên việc đi vào cũng không tốn quá nhiều công sức.

Vì thế Hứa Nhược ra sức bò về phía trước, cuối cùng bò đến phía sau một cái cây bên cạnh vòng bo, mặc cho xung quanh đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ vô cùng náo nhiệt, cô cũng đứng im bất động, trong lòng mặc niệm, "Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, điều quan trọng phải nói ba lần!!!".

Bo an toàn càng lúc càng nhỏ, người cũng càng ngày càng ít. Hứa Nhược co rúm người bên rìa bo, cố gắng kéo dài thời gian sống sót. Thông qua tiếng súng và thông báo của hệ thống, cô đã đoán được người đang nằm ở gốc cây đối diện chính là Giang Hoán. Cô nhìn Giang Hoán điên cuồng tàn sát, cuối cùng, tất cả mọi người đã bị anh giải quyết xong hết rồi.

Ngoại trừ cô.