Chương 14

Hai người tìm một đồng cỏ, Giang Hoán xem xét tình hình xung quanh, sau khi đảm bảo an toàn, anh bảo Hứa Nhược bắn súng báo hiệu.

Một phát đạn báo hiệu hồng được bắn lên, máy bay nhanh chóng thả xuống một hộp cấp cứu trên đầu họ.

Không có người chơi nào có thể chống lại sức hấp dẫn của hộp cấp cứu, Giang Hoán đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.

"Một tiếng bụp vang lên, hộp cấp cứu rơi xuống, có khói báo hiệu màu đỏ bay lên. Hứa Nhược đã đứng đợi bên cạnh, háo hức, chờ đợi xem hộp cấp cứu có gì.”

Cần biết rằng đây là lần đầu tiên Hứa Nhược nhặt được hộp cấp cứu.

Khi mở hộp cấp cứu, các vật phẩm lần lượt hiện ra trước mặt hai người.

"Wow."

"Wow!!!"

Những tiếng la hét liên tiếp, mang theo sự kích động không thôi.

"Giang Hoán, anh có muốn cái này không… Giang Hoán, Giang Hoán???"

Hứa Nhược liên tục gọi Giang Hoán, đột nhiên nhận ra rằng Giang Hoán không đến nhặt hộp cấp cứu, mà đang đứng trong nhà giúp cô theo dõi tình hình xung quanh.

“Ây da, đừng cứng nhắc như vậy. Mũ bảo hiểm cấp ba cho anh, áo giáp cấp ba cho anh, aaa..."

"A cái gì?"

"AWM! Tất cả cho anh!"

AWM...

AWM không chỉ là súng xuất hiện chỉ trong hộp cấp cứu, mà còn có tỷ lệ xuất hiện thấp trong các loại súng trong hộp cấp cứu. Quan trọng hơn, khẩu AWM chỉ có 20 viên đạn Magnum, sát thương cực cao, thậm chí đối với mũ bảo hiểm cấp ba có khả năng phòng thủ cao nhất, cũng có thể bắn chết bằng một phát headshot.

Sức hấp dẫn của AWM đối với người chơi PUBG cũng giống như son môi đối với phụ nữ. Không ai có thể cưỡng lại được.

Giang Hoán liếʍ đôi môi khô ráp của mình. Đã nhặt được súng báo hiệu rồi thì thôi đi, còn nhặt được cả khẩu AWM nữa? Rốt cuộc Hứa Nhược phải may mắn tới mức nào nữa?

Cô chính là “quý nhân”.

"Giang Hoán, đến đây lấy AWM đi." Hứa Nhược không quan tâm nhiều đến những khẩu súng này, với cô, bất kỳ khẩu súng nào cũng giống nhau - đều không thể bắn trúng ai.

Giang Hoán hít một hơi thật sâu, "Không cần, cô giữ đi."

"Anh thật sự không muốn?"

"Chạy khỏi bo độc đi."

“Ò." Thật là một người sĩ diện.

Chưa đi được mấy bước, Giang Hoán đột ngột dừng lại, "Đến đây, mặc bộ trang phục may mắn đi."

Trang phục may mắn cũng là một thứ chỉ xuất hiện trong hộp cấp cứu, có thể giúp người chơi ẩn mình tốt trong mọi môi trường. Đặc biệt đối với những người chơi như Hứa Nhược, khi mặc bộ áo may mắn, không ai có thể phát hiện.

Nhưng mà, Hứa Nhược lại nói: "Tôi không thích! Trang phục may mắn này trông xấu kinh lên được.”

Trang phục may mắn này như trang phục thời tiền sử ấy. Mặc bộ này thì những trang phục đẹp lung linh cô mua bằng vàng để mốc hết à?

Giang Hoán cảm thấy dở khóc dở cười, anh đang chơi PUBG, còn cô dường như đang trong trò chơi khác.

Khi hai người đến một đỉnh núi, họ tìm được nơi trú ẩn, Hứa Nhược đang ngắm nhìn khẩu AWM nổi danh, đột nhiên nghe thấy Giang Hoán nói: "305, hai người."

"A a a?!?"

Hứa Nhược nhìn về hướng 305, vùng đất thảo nguyên xanh tươi, đâu có ai?

Cho đến khi Hứa Nhược mở kính ngắm, mới nhận ra có hai người nấp kín trong cỏ, đang di chuyển cẩn trọng về phía trước. Một trong hai người đang mặc bộ trang phục may mắn, dễ dàng hòa mình vào cỏ.

"Dùng AWM bắn đối phương, cô có thể không?"

Hứa Nhược hít một hơi thật sâu, "Có thể!"

"Được." Giang Hoán sử dụng 98K để dự đoán hướng đi của người còn lại: "Ba, hai, một."

Cả hai cùng nổ súng.

Nhưng góc phải trên chỉ xuất hiện một dòng thông báo.

Hứa Nhược cười ngượng nghịu, "Ui... Trượt, trượt rồi..."

Hứa Nhược bối rối, lại bắn thêm một phát, nhưng với một mục tiêu di động như vậy là quá khó đối với cô, phát đạn tiếp theo vẫn bị trượt trên không.

Một lần nữa, không trúng.

Giang Hoán thở dài, nhưng trong lòng anh lại đau xót cho khẩu AWM.

Đó là AWM đấy! Mà AWM chỉ có đúng 20 viên đạn Magnum!

Người kia đang ném bom khói, sẵn sàng cứu đồng đội, Giang Hoán không muốn để Hứa Nhược tiếp tục lãng phí AWM, nhấn nút di chuyển, ngắm súng chuẩn xác, nhả đạn vào đối phương. Hai tên kia cùng gục xuống.

Hứa Nhược hồn nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra: "Giang Hoán, tiếng súng AWM này nghe hay quá!"

Giang Hoán: "..."

Thật là phí phạm của giời.

Nhanh chóng đến trận chiến cuối cùng, Hứa Nhược đang nằm trong cỏ, luôn cảm giác có thể có người xuất hiện đột ngột từ đâu đó, cô hơi hối hận vì sao không mặc bộ áo may mắn từ lúc nãy. Giang Hoán thì toàn lực đi tìm kiếm mà không cần tránh né.

"Tôi sẽ qua bên phải xem xét, cô đứng đây."

"Được."

Khi Hứa Nhược đang phấn khích cầm súng AWM đi tìm người, cô không hề nhận ra rằng từ xa có người đang nhắm mục tiêu về phía cô. Khi cô nhận thức được, khẩu AWM vẫn chưa kịp lên nòng, cô đã bị hạ gục.

Lúc này trên đồng cỏ, không có nơi che chắn, người kia liên tục xả súng, khi Giang Hoán quay trở lại, chỉ còn lại một hộp gỗ.

Hứa Nhược tức giận, đạn AWM của cô còn đủ để bắn tiếp!

Cô chuyển sang chế độ quan sát, nhìn thấy Giang Hoán đang loot đồ của cô, và cuối cùng, khẩu AWM đã đến tay anh.

Hừ hừ, người khác thường khi loot đồ của đồng đội thì mắt ngấn lệ, còn anh thì dường như đang loot đồ với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc?

"Giang Hoán, anh mong tôi chết lắm phải không?"

"Có một số điều không nhất thiết phải nói thẳng ra."

"Giang Hoán!!!"

Hình như cô cảm thấy Giang Hoán có chút vui vẻ hơn thì phải? Thậm chí, lúc anh nói xong, cô còn nghe thấy tiếng cười nhẹ truyền qua tai nghe nữa.

Hóa ra Giang Hoán cũng biết cười.