Chương 13

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Hứa Nhược vẫn ngoan ngoãn ở trong căn nhà đó. Nếu cô ra khỏi nhà, chắc chắn không đến một phút cô đã bị bắn chết.

Cô đi vòng vòng quanh nhà, nhặt hết các loại trang thiết bị, sau đó ngồi xổm ở cửa sổ nhìn Giang Hoán thao tác.

Chẳng bao lâu sau, tiếng súng trong thành phố lặng đi, cuộc chiến đã kết thúc.

Hứa Nhược vui vẻ không thôi, định nhấc mông dậy đi loot đồ, đột nhiên thấy Giang Hoán quay lại theo con đường cũ.

Khi đến gần, Hứa Nhược mới thấy Giang Hoán đang đội một chiếc mũ cấp hai, áo giáp cấp hai, một khẩu QBZ, và một khẩu VSS, đều không phải là vật dụng tốt.

"Haha, Giang Hoán, sao anh lại mang mấy thứ đồ như này?"

"... "

Làm sao anh biết được? Quả thật là kỳ quặc, bình thường ở những nơi màu mỡ như khu thành phố, thậm chí trong một căn nhà nhỏ còn có trang bị tốt hơn như thế này. Hôm nay anh gϊếŧ bốn năm người, kết quả khi loot đồ chỉ có những thứ này?

Hứa Nhược cười đến nỗi không nhặt được miệng. Hôm nay, Giang Hoán cũng đen quá cơ.

"Giang Hoán, anh có muốn một khẩu 98K không?" Giọng điệu của Hứa Nhược hơi kiêu ngạo.

Nhìn này, may mắn của cô thật tốt!

"Không cần." Giang Hoán anh luôn tự chủ.

"Ở đây còn áo giáp cấp ba, anh có muốn không?"

"Không cần."

"Hộp cứu thương, anh muốn không?"

"... Cô có bao nhiêu đồ vậy?"

"Không nhiều lắm…" Hứa Nhược vừa nói vừa lấy đồ từ trong ba lô ra xếp trên mặt đất, nhẹ tênh nói: "Chỉ có khẩu 98K, khẩu M4, một áo giáp cấp ba, hai túi sơ cứu, hai chai nước uống, một hộp cứu thương… Đó chỉ có vậy."

Mà thôi.

Một đống đồ này bày la liệt trên mặt đất, nếu không biết, người khác còn nghĩ rằng cô đang khoe của.

Nếu không phải anh đang có mặt tại đây, cả đời Giang Hoán cũng không tin rằng từ một căn nhà nhỏ ở thành phố có thể tìm ra nhiều đồ đạc như vậy. Hôm nay, may mắn của anh chạy hết qua đây rồi à?

Cuối cùng, Giang Hoán vẫn không lấy đồ của Hứa Nhược, chỉ bảo cô gói lại đồ và chạy ra ngoài lấy súng. Sự thực chứng minh rằng, bậc thầy vẫn là bậc thầy, ngay cả khi chỉ có một khẩu súng thôi, dù có thêm một người như cô, "kẻ kéo chân" đi nữa, việc "ăn gà" vẫn không hề khó khăn.

Ván chơi thứ hai.

Giang Hoán nhảy xuống, vừa mới nhặt được áo giáp chống đạn, từ tai nghe truyền qua tiếng hét của Hứa Nhược. Anh còn nghĩ cô gặp phải kẻ địch, định chạy qua giúp đỡ, thì nghe thấy giọng nói phấn khích của Hứa Nhược như vừa tìm thấy kho báu: "Giang Hoán, anh có cần lấy khẩu M24 không?"

Cả khẩu 98K và M24 đều là loại súng bắn từ xa có tỉ lệ xuất hiện thấp trên bản đồ. Giọng điệu của Hứa Nhược hưng phấn như cường bạo chia chác của cải vừa cướp được với nhau vậy.

M24 từ trên trời rơi xuống, may mắn tới nghịch thiên luôn vậy?

"Không cần!" Giang Hoán tức giận nói.

"Ôi chao, anh đừng ngại, dù sao tôi cũng không dùng nó được."

Điều này thì đúng thật.

Thực tế, sau khi ván chơi thứ hai kết thúc, khẩu M24 của Hứa Nhược không bắn một viên đạn nào. Đến khi ‘ăn gà” vẫn không gϊếŧ được người nào.

"Có chơi nữa không?" Hứa Nhược hỏi.

"Chơi thêm một ván nữa." Giang Hoán không tin rằng may mắn của mình lại thảm hại tới mức đó.

Ván chơi thứ ba là một bản đồ hải đảo, Giang Hoán dẫn theo Hứa Nhược tới sân bay nhảy dù. Xung quanh có hai đội người. Dù là đáp xuống hay nhặt súng tốc độ của Giang Hoán cũng rất nhanh. Trong khi những người khác chưa kịp nhặt đồ, anh đã thực hiện một loạt các thao tác dũng mãnh như hổ, giải quyết cả bốn người.

Tất nhiên, với người có biệt danh "máy gặt đầu người", đây chỉ là chuyện nhỏ. Điều quan trọng là, ngay khi vừa hạ gục người cuối cùng, Giang Hoán nhìn thấy trên mặt đất trước mặt có một khẩu 98K.

Khẩu súng 98K trong mắt Giang Hoán như đang phát sáng. Ánh mắt anh trở nên rạng ngời. Anh đã nói rồi mà, vận may của anh không thể kém như vậy được.

Giang Hoán vừa nhặt được khẩu súng thì từ tai nghe truyền ra âm thanh.

"Giang Hoán, ở đây tôi có…"

"Tôi có 98K rồi." Giang Hoán làm gián đoạn cô.

"Tôi đang nói..." Hứa Nhược chậm rãi nhả từng chữ, "Ở đây của tôi, có súng báo hiệu, anh có muốn không?"

SÚNG - BÁO - HIỆU !!!

Giang Hoán hoàn toàn suy sụp.

Súng báo hiệu được sử dụng để gọi “hộp cấp cứu”. Hộp cấp cứu là nguồn cung trong trò chơi, không chỉ có mũ bảo hiểm và áo giáp cấp ba, mà còn có súng đặc biệt chỉ có trong hộp cấp cứu. Tuy nhiên, hộp cấp cứu luôn được thả xuống ngẫu nhiên, việc có thể nhặt được hay không chủ yếu phụ thuộc vào may mắn.

Nhưng khi có súng báo hiệu, mọi thứ sẽ khác. Sau khi bắn súng báo hiệu, người chơi có thể triệu hồi máy bay, máy bay sẽ thả một hộp cấp cứu xuống cho người chơi. Điều này có nghĩa là, có súng báo hiệu, bạn sẽ có một hộp cấp cứu thuộc sở hữu của riêng mình.

Cần biết rằng trong một trận đấu trên bản đồ lớn như vậy, chỉ có vài khẩu súng báo hiệu. Giang Hoán đã chơi game này từ lâu rất lâu, nhưng số lần nhặt được súng báo hiệu của anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong khi đó, cô chỉ tùy tiện tìm kiếm, đã có thể tìm ra vật quý này.

"Giang Hoán, nhanh, chúng ta đi gọi hộp cấp cứu." Giọng Hứa Nhược tràn ngập vẻ phấn khích.

Giang Hoán nghĩ, được, đi thôi, để tôi xem cô gọi được gì từ hộp cấp cứu.