Chương 15

Giang Hoán sau khi có AWM như được trời trợ giúp, đã giải quyết người đã gϊếŧ Hứa Nhược, sau đó, dù là bắn cố định hay bắn mục tiêu di động, tỉ lệ trúng của anh cũng đều đáng sợ, một đạn một mạng.

"Giang Hoán..." Hứa Nhược nói nhỏ nhẹ, "Tôi bỗng nhiên phát hiện ra, có vẻ như tôi cũng không phải là vô tích sự đúng không?"

"Hửm?"

"Sau này, công việc tìm súng 98K để tôi lo, công việc tìm AWM để tôi lo, công việc tìm mũ và áo giáp cấp ba để tôi lo, tôi sẽ là hòm thuốc cấp bốn di động của anh!"



Sau khi chơi xong trận đấu thứ ba, Giang Hoán nói có việc cần phải rời đi, sau đó thoát khỏi trò chơi. Hứa Nhược cảm thấy chơi một mình không có gì thú vị cả, cô cũng thoát khỏi trò chơi theo sau. Khi cởi tai nghe, cô trở lại thế giới thực, nhưng trong đầu cô vẫn vang lên âm thanh loáng thoáng của tiếng súng và giọng nói dễ nghe của Giang Hoán.

Người đó luôn giữ một thái độ điềm đạm, trước sau như một, đôi khi mang chút vẻ lười nhác, dường như không điều gì có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của anh, một cảm giác của người chỉ huy chiến trận.

Hứa Nhược không thể không tò mò về Giang Hoán. Cô cảm thấy hơi lo lắng nhưng không rõ lý do tại sao. Cô mở trình duyệt, nhập tên Giang Hoán nhưng không có kết quả. Sau đó cô kiểm tra trên Weibo, cũng chỉ thấy những bình luận về kỹ năng của anh. Về cuộc sống ngoài đời của anh dường như không có ai biết cả.

Giang Hoán sẽ trông như thế nào nhỉ? Khi đấu đôi với Giang Hoán, khi nghe giọng nói của anh, cô luôn tự nghĩ về một khuôn mặt rất xuất sắc, giống như những nhân vật chính trong các tiểu thuyết trên mạng, không chỉ có kỹ năng xuất sắc mà còn có vẻ đẹp không thể chê.

Nhưng sau đó, cô nghĩ lại, trong cuộc sống thực, một người chơi game với kỹ năng xuất sắc, giọng nói dễ nghe như vậy, nếu thêm vào đó là một khuôn mặt ấn tượng, liệu có phải ông trời quá thiên vị không?

Khi Dịch Mộng bước vào phòng thì thấy Hứa Nhược đang nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, tay chống đầu lên bàn, đắm chìm trong suy nghĩ.

"Má ơi."

"Cậu vào lúc nào vậy?" Hứa Nhược mới hồi phục, luống ca luống cuống đóng cửa sổ trình duyệt, mất tự nhiên chỉnh lại đầu tóc.

"Tớ vào gọi cậu ra ăn trưa đó." Dịch Mộng khoanh tay, "Tớ ở phòng khách gọi cậu mấy lần lận mà cậu không thèm trả lời."

“Á, vậy sao?” Vừa rồi cô nhập tâm đến như vậy sao?

"Đây là anh chàng streamer cùng chơi với cậu lần trước đúng không? Sao, trúng tiếng sét ái tình rồi hả?”

"Không, không phải, tớ chỉ là... tò mò một chút thôi." Hứa Nhược đỏ mặt, "Chúng ta đi ăn trưa đi."

Trong những ngày cuối tháng ba, thời tiết vẫn chưa hoàn toàn ấm áp. Giang Hoán mặc chiếc áo khoác gió màu đen, đậu xe ở mép đường đợi người.

Bàn tay dài của anh nắm chặt vô lăng, các ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp.

Khi đếm đến sáu mươi, người kia đã đến.

"Trễ năm phút." Giang Hoán nhìn vào đồng hồ trên tay trái, nói với Lý Duy vừa ngồi lên ghế phụ.

"Hôm nay tôi mời, được chưa?"

"Tất nhiên là cậu mời." Giang Hoán vừa nói vừa khởi động xe. Chiếc xe nhanh chóng hòa mình vào dòng xe đông đúc của thành phố.

"À, Giang Hoán, tôi có chuyện muốn hỏi."

Giang Hoán gật đầu nhẹ, mời anh ấy nói tiếp.

"Cậu nghĩ, cô ấy thế nào?"

"Ai vậy?"

“Ôi…" Lý Duy thở dài, "Sao lại quên người ta nhanh như vậy? Cô gái đấu đôi với cậu ấy.”

Gần đây ai đấu đôi với mình nhỉ? Giang Hoán tự hỏi.

"Cậu thấy cô ấy thế nào?"

"Thế nào là thế nào?"

"Thì là... Cảm nhận của cậu về người ấy chẳng hạn..." Lý Duy điên cuồng nhấn mạnh.

"À…" Giang Hoán tiếp tục nhìn chằm chằm vào cung đường phía trước, "Khá tốt đấy."

"Giang đại mỹ nam ơi, cậu có thể mở cửa sổ lòng mình một chút không? Mọi người đều nói rằng khi nam nữ cùng chơi game với nhau, rất dễ nảy sinh tình cảm đấy. Cậu và cô ấy không có chút tia lửa nào sao?"

Giang Hoán nhìn Lý Duy một cái, nhẹ nhàng hất hàm, "Từ khi nào mà cậu trở thành bà mối vậy?”

"Thôi đi." Lý Duy nhìn dòng xe phía trước bị kẹt cứng, sau đó nói tiếp, "Được rồi, Giang đại mỹ nam, cả đời này cậu cứ sống một mình vậy đi."

Sau đó, Lý Duy nhỏ giọng nói: "Nếu không phải vì tôi đã sống cùng cậu trong một phòng ký túc xá ở đại học, thì tôi đã nghi ngờ giới tính của cậu rồi đấy."

Lý Duy là bạn cùng phòng của Giang Hoán từ đại học và cũng là một trong số ít người bạn mà Giang Hoán còn chơi. Người ta không biết, nhưng Lý Duy có thể không biết sao? Trong suốt bốn năm đại học, Giang Hoán chắc chắn là quân tử của trường, một ngôi sao nổi bật trong cả trường với đám fan đến từ tất cả mọi nơi mọi độ tuổi. Nếu không phải vì tính cách lạnh lùng và không thích bị làm phiền, có lẽ số lượng người theo đuổi còn tăng gấp nhiều lần nữa.

Nhưng đáng tiếc là Giang Hoán không mặn mà với việc hẹn hò. Lý Duy cũng biết tình hình gia đình của Giang Hoán khá phức tạp, nhưng sống hai mươi lăm năm, chẳng lẽ lại không rung động với ai cả?