Chương 2.1: Tôi chỉ nhìn xem, không thao

Cô ngượng ngùng đẩy hắn, lại bị hắn ôm càng chặt, hắn thật hoài nghi, nữ nhân này có thên thể mềm hơn so người bình thường, còn có trời sinh ra rất thích hợp làm "Ngoạn vật" dáng người và thanh âm, chỉ cần ôm vào trong ngực cái gì cũng không làm nhưng lại có thể khiến hắn có kɧoáı ©ảʍ liên tục, ở trên giường nhất định sẽ rất sướиɠ.

“Ông chủ.” Dương Tĩnh Vũ kêu một tiếng.

Người kia đã đi xuống, cả người mặc tây trang thẳng tắp bao bọc lấy dáng người cường tráng của hắn, thoạt nhìn mới 30 tuổi, thật ra là hắn đã có một đứa con 18 tuổi, hắn là Triệu Diệc, không ai có thể nhìn thấu hắn, hắn giống hắc động, thành thục, thần bí, thâm trầm.

“Diệc Thúc, chào buổi sáng!”

Phó An chào hỏi Triệu Diệc, mới buông cô ra, đi đến phía bàn ăn.

“Thúc thúc.”

Cô cúi đầu, sợ hãi kêu một tiếng, Triệu Diệc tựa như không nghe thấy là cái gì, lướt qua cô, cô khổ sở mà cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô vẫn luôn thích khóc, chỉ là chưa bao giờ dễ dàng rơi lệ ra ngoài, Dương Tĩnh Vũ thấy thế bèn đẩy cô một phen, làm cô xốc tinh thần lên, mới đỡ cô đi đến bàn ăn mà hai người kia đang ngồi.

Bàn ăn màu trắng tinh, Triệu Diệc lãnh đạm xa cách nhìn báo chí, Phó An nhiệt tình mà bảo cô ngồi bên người hắn, cô cúi đầu, ngồi phía đối diện hắn.

Người hầu bưng bữa sáng lên bàn, mâm đồ ăn tinh xảo, trứng chiên, cô chờ Triệu Diệc cầm lấy dao nĩa mới bắt chước cầm lấy dao nĩa.

“Lão Ngô.” Triệu Diệc ăn một miếng thì buông, đương nhiên là không hợp khẩu vị của hắn: “Ai làm?”

Hơn 50 tuổi hàm hậu nam nhân chạy tới: “Lão gia, là tôi làm, a! Mấy cái phía trước là tiểu thư làm, lão gia ăn bữa sáng tiểu thư làm, hôm nay tiểu thư dậy trễ một chút, lão gia, muốn để tiểu thư lại làm một phần sao?”

Lúc này Triệu Diệc mới nhìn về phía cô, vẫn là biểu cảm xa cách lạnh nhạt, khiến cô bất an.

"Thiên kim Triệu gia, cần làm những loại chuyện như thế này?”

Cô gấp gáp đứng lên: “Thúc thúc… Tôi chỉ muốn hỗ trợ mà thôi…”

Phó An đến bên cạnh cô ngồi xuống, vuốt eo nhỏ cô rồi nói: “Đừng gấp gáp, Diệc thúc vẫn chưa có mắng cô, mặt bị dọa trắng, thật khiến người khác đau lòng.”

“Phó An.”

Tiếng nói thành thục của nam nhân, cực kỳ có từ tính, có thể làm Phó An làm bé ngoan trong một phút, hắn trở lại chỗ ngồi của mình, bởi vì nhìn không thấy, mới có thể làm nhân tâm sợ hãi.

Triệu Diệc nhìn cô, thâm trầm làm cả người lạnh lẽo, cô nhịn không được đành lui về phía sau, cắn môi dáng vẻ lã chã nước mắt sắp khóc, làm khóe mắt hắn lóe một chút, dừng ở trên môi cô, chỉ là không đến một giây, hắn bỗng nhiên rời khỏi bàn ăn, tựa như cực kỳ tức giận.

Nàng thở nhẹ nhõm ra một hơi, không có Dương Tĩnh Vũ ở bên cạnh, chỉ có nàng cùng Phó An, khiến cho nàng không có cảm giác an toàn, buổi sáng củng không muốn ăn, lúc này có một người đàn ông đi tới.

Dáng người thẳng, mỗi một tất cơ bắp đều chứa sức mạnh, áo sơ mi mặt chưa hoàn chỉnh đã lộ ra ngoài, tỷ lệ ngủ quan hoàn mỹ, phù hợp với biểu cảm lãnh khốc, như là hormone, làm cho đã thương.

"Ca!"

Nàng mỗi một lần đều muốn được hắn đáp lại, giống như khi còn hắn đối với nàng như vậy, trang đại nhân đối với nàng tấm lòng ấm áp nói, nhưng mỗi lần như vậy đều bị làm lơ, làm nàng không tìm thấy cảm giác tồn tại.

"Triệu Diệt, tối hôm qua nữ nhân kia đâu rồi?" Phó An vỗ vỗ khoản trống bên cạnh kêu hắn ngồi.

"Đi rồi."

"Nữ nhân kia có chút hương vị, buổi tối lại hẹn cô ta một lần."

"Anh, em đi lên lầu trước"