Chương 2: Tôi chỉ nhìn xem, không thao

Cuối cùng mưa liên tiếp ba ngày kia cũng ngừng lại, biệt thự cô độc âm u, sáng sớm yên lặng, trong một căn phòng, hầu gái cẩn thận để Tuyết Dao nằm xuống, trên người tràn đầy vết máu.

"Cám ơn"

Cô nhìn giường, hơi thương cảm, cũng may có hầu gái Dương Tĩnh Vũ, mưa to suốt đêm cũng đem nàng đi đến bệnh viện, giúp cô giấu giếm chuyện này, may là tay nghề của bác sĩ thật tốt, chỉ cần không làm động tác mạnh thì sẽ không đau.

Nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn bị tàn phá, Dương Tĩnh Vũ khó chịu trong lòng, nếu nàng biết được tên cầm thú kia là ai, liền liều mạng mà báo thù cho Tuyết Dao.

"Là Phó An có đúng hay không?"

Tuyết Dao nắm lấy tay nàng, khẩn cầu mà nói: "Không, Tĩnh Vũ, hãy xem như chuyện này chưa từng xảy ra có được hay không?"

"Được, được, được! Cô ngủ một chút, tôi nấu chút gì đó cho cô."

Dương Tĩnh Vũ là một đệ tử nghèo, vì thuốc men của mẹ mình, nàng phải tự mình đem bán bản thân, may mắn gặp được Tuyết Dao trong bệnh viện, Tuyết Dao kêu ba mẹ mình giúp nàng, nếu không có sự giúp đỡ của Tuyết Dao, nàng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đáng tiếc, vốn dĩ công chúa xinh đẹp mà thiện lương này phải có kết cục viên mãn nhưng không ngờ lại phải chịu bất hạnh.

"Trước tiên, thay khăn trải giường đi" Nàng chưa từng gặp chuyện khó nói như thế này.

"À đúng rồi, xe của ông chủ vẫn còn ở đây, chắc là vẫn chưa rời đi, cô muốn ăn bữa sáng với bọn họ hay sao?"

Nàng cầm chặt chăn, cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu: "Được"

______

Dương Tĩnh Vũ đổi khăn trải giường xong, mới đem nàng xuống lầu, mỗi một bước đi đều khiến nàng thống khổ, nàng cắn răng không rên một tiếng.

“A!”

Vất vả đi cuống thang lầu, bỗng nhiên có một người từ phía sau lưng đυ.ng trúng nàng, dễ dàng liền va vào người nàng, nàng đau kêu một tiếng, sau đó quỳ rạp trên mặt đất.

Người đâm trúng nàng là một nam sinh mặc áo hoodie, tóc ngắn nhuộm thành màu rượu đỏ, tai trái đeo khuyên tai, là một viên ngọc xanh, một đôi mắt đào hoa, so với những mỹ nam minh tinh kia thì càng soái hơn, chỉ cần đối diện với hắn, thì sẽ khiến tin nữ sinh đập nhanh như hươu chạy, hắn chính là Phó An!

“Ai! Xin lỗi, xin lỗi.”

Mang theo biểu cảm đùa giỡn mà nói, liền đỡ nàng, Dương Tĩnh Vũ nâng nàng lên, hai chân của nàng không hề có một chút sức lực nào, Dương Tĩnh Vũ đỡ nàng không được, Phó An nhìn thấy nàng có gì đó không đúng, thu hồi biểu cảm đùa giỡn, lấy thân thể cao lớn mà đứng giữa hai người, sau đó cướp lấy nàng.

“Tiểu Dao Dao bị bệnh?”

Lúc này, lại có một người xuống cầu thang, bước chân trầm ổn, tựa như chạm vào tim nàng.

“Tôi không sao”