Chương 2.2: Tôi chỉ nhìn xem, không thao

"Đừng đi!"Phó An bắt lấy nàng, “Ăn xong rồi đi, không có nữ nhân thưởng thức, anh trai An này của em sẽ ăn không ngon, em giúp giúp một chút đi.”

Cô đỏ mặt ném hắn ra, không màng đau đớn giữa hai chân mà bước nhanh rời đi, lại không biết Phó An cũng đi theo phía sau cô, khi cô đóng cửa phòng lại, Phó An bỗng nhiên từ kẹt cửa chui vào, cô hoảng sợ, lui hai bước, Phó An dùng một tay đem nàng đưa vào trong lòng ngực, xoay người một cái đè cô ở trên cửa, thuận tay khóa cửa lại.

“Anh…” Cô vừa sợ vừa ngại thẹn, tay chống đẩy hắn, “Buông em ra…”

Gương mặt cực kỳ đẹp của Phó An tiến đến trước mặt cô: “Dáng vẻ tiểu Dao Dao mặt đỏ thật là đẹp mắt!”

Cô nghiêng mặt đi, tránh tiếp xúc với hắn, hắn vươn đầu lưỡi, liếʍ lỗ tai cô, làm cô như bị điện giật, da thịt tê dại, có loại cảm giác kì lạ.

“Không cần…”

Hắn bắt tay không an phận của cô, ấn ở sườn cô, thân thể của cô thực sự quá mềm, giống như nước, tay da thịt tinh tế hơi lạnh, kgiê hắn bất tri bất giác tăng thêm sức, dưới bụng phản ứng cực kỳ nhanh, cương cứng trên bụng nhỏ cô.

Cô biết đó là cái gì ý gì, khóc lóc cầu xin hắn buông tha, hắn tức giận dùng sức đè ép cô một chút: “Đừng cho là anh không biết, em vừa mới bị người phá thân có phải không? Nam nhân kia là ai?”

Cô kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, bị nước mắt rửa mặt nên mắt càng thêm sáng ngời, hắn ném cô lên giường, xé nát váy cô.

“Không cần! Tĩnh Vũ… Tĩnh Vũ cứu ta…”

Các phòng trong biệt thự cách âm đều rất tốt, cũng may cửa sổ không đóng, Dương Tĩnh Vũ dẫn người vội vàng xông lên lầu, vừa kêu to vừa thay phiên dùng thân thể để tông cửa.

“Nếu không phải, thì làm ta chơi một chút có cái gì quan hệ?”

Rất nhanh dưới thân cô đã bị trần trụi, Phó An bắt lấy chân mà cô đang đá loạn: “Đừng nhúc nhích, anh chỉ là nhìn xem, không thao em.”

Tuyết Dao đương nhiên không cho nam nhân cứ nhìn xem như vậy, Phó An để cô nghiêng thân thể, nàng ngồi trên một chân hắn, tay hắn nâng một cái chân của nàng, nơi riêng tư phấn nộn thu hết vào đáy mắt.

“Thả em đi… Tĩnh Vũ cứu tôi…” Nhục nhã như thế này khiến nàng không thể thừa nhận.

Hai chân cô thẳng tắp cân xứng, lông mao mềm mại màu đen, xinh đẹp lớn lên ở phấn hồng cánh hoa phía trên, bởi vì giang chân rộng mà lộ ra phấn hồng cánh hoa, ở giữa cất giấu thịt mầm đáng yêu, khe thịt phấn nộn đi xuống, thế nhưng lại thảm không nỡ nhìn, hắn chỉ nhìn thoáng qua, lập tức buông chân cô, suy nghĩ thật lâu, dùng chăn bao lấy thân thể trần trụi của cô.

Hắn miễn cưỡng cười: “Em xem! Anh đã nói rồi, chỉ là nhìn xem thôi”

Nàng ôm chăn nép vào một góc, đây là trừng phạt muốn vĩnh viễn không chiếm được tâm.

Cửa rất nhanh đã bị phá ra, Phó An vỗ vỗ quần áo, vô tội mà giơ tay: “Tôi không có làm cái gì hết nha!”