Chương 19:

Trấn Đường vì đắc tội tiểu phụ thân, vậy liền bị đại phụ thân nổi trận lôi đình nóng giận đày xuống Nhân giới chịu khổ, sinh vào một thể xác bình phàm, phế đi tất thảy luyện lại từ đầu.

Cô lo sợ mà sinh hoạt tại Thanh Môn, làm một sư muội nho nhỏ vừa không có vẻ ngoài ưa nhìn, vừa không có tài cán gì, cũng chẳng có thế lực chống đỡ, cẩn thận nhút nhát tu tiên.

Mới đầu, tất cả mọi người đều bắt nạt Trấn Đường, chỉ có đại sư tỷ lạnh lùng ít nói đối tốt với cô. Không hẳn là tốt, có lẽ là không để tâm.

Sau này Trấn Đường mới biết, đại sư tỷ của cô chính là sinh ra đã có nợ duyên với mình kiếp trước, trừ phi một người hồn phi phách tán, nếu không thì phải kết ấn trở thành đạo lữ, trợ giúp nhau tu tiên trả nợ duyên kiếp trước.

Trong lòng Trấn Đường vui mừng, thẳng đến ngày đó, cô thấy đại sư tỷ ôm sư muội nhỏ con trong l*иg ngực.

Yêu thương kêu một tiếng: Đường Đường...

Khuôn mặt lãnh đạm đó hóa ra lại có nét dịu dàng.

Sự dịu dàng đó không dành cho Trấn Đường.

Đó là nhũ danh của sư muội cô. Không phải của cô.

Trần Đường đã vô cùng nỗ lực theo đuổi đại sư tỷ, cho đến lần thứ chín mươi chín bị chán ghét ruồng bỏ, cô cảm thấy mỏi mệt và tủi thân, không còn trông mong đại sư tỷ sẽ nhìn cô thêm một lần nữa, tiếp tục bế quan trên biệt viện sau núi ba năm liên tiếp không ra khỏi cửa.

Nhưng Trấn Đường không ngờ tới, đại sư tỷ cao cao tại thượng khinh thường tình yêu của cô đến cùng cực sẽ có một ngày cũng sẽ thất hồn lạc phách cầu xin cô: "Tiểu Đường, cứu sư muội, chỉ có mạng của ngươi mới có thể đổi mạng nàng."

Chỉ còn ba tháng nữa là kết thúc chuỗi gian khổ này, Trấn Đường lấy hết dũng khí yêu cầu ba tháng cho cô chuẩn bị tinh thần, phải có đại sư tỷ ở cạnh sinh hoạt, mà đại sư tỷ cũng phải đồng ý điều kiện.

Thẳng đến ngày cuối ấy, Trấn Đường không tránh kiếm, chết dưới lưỡi kiếm tuyệt tình của đại sư tỷ, hi sinh tính mạng cứu sư muội.

Trong giây phút cuối cùng, tâm trạng chua xót, cô thấy biểu tình khó có thể tin của đại sư tỷ.

Nàng run rẩy ôm lấy xác của Trấn Đường, khóc thê lương, dường như hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình.

Thân chết trong hỗn loạn Nhân giới, Trấn Đường có thể trở lại Thiên Đình.

Tiểu phụ thân đỡ nguyên thân Trấn Đường vết thương chồng chất dậy, đại phụ thân đứng cạnh ái ngại nhìn.

Việc đầu tiên mà cô làm sau khi trở về, lại là cầu xin một viên tuyệt tình đan, bấy nhiêu năm thống khổ, giờ làm một thần tiên vô tình vô ái trợ giúp phụ phụ cũng tốt.

Chỉ là Trấn Đường chưa bao giờ nghĩ đại sư tỷ của mình lại trở thành ma tu, bước lên con đường tàn sát, trở thành Ma quân duy nhất trong tam giới.

Sau đó cô mới biết.

Vẻ mặt đại sư tỷ tràn đầy huyết lệ, quỳ dưới từ đường không dậy nổi, thần sắc điên cuồng liều mạng vì bảo hộ hồn phách vỡ vụn còn vương lại của cô.

Trấn Đường thẳng thắn nói với đại sư tỷ đã tùy ý mạo phạm lên Thiên Đình tìm mình những lời tuyệt tình nhất, mà không biết tuyệt tình đan năm đó không phải thật.

"Kết thúc rồi, đại sư tỷ. Chúng ta sẽ cách nhau có thể không chỉ là khoảng cách từ Thiên Đình cao vυ"t đến Ma Vực sâu thẳm, mà còn là nghiệt duyên từ ngàn kiếp trước hợp lại mà thành ngăn trở. Có sinh có diệt, có thù tất báo, có nghiệp tất trả. Nợ nghiệt duyên kiếp này ta đã trả đủ, đại sư tỷ hẳn đã nhận được rồi. Vậy xin hãy tha cho ta kiếp này đi. Ta không thể cứ mãi niệm tình phàm được."

Vì bị sự u sầu gặm nhấp từ rất lâu, hồn phách Trấn Đường không trụ nổi liền tan vỡ, biến mất mãi mãi.

"Có phải muội chưa từng biết tên của ta không? Ta nói, ta tên Bỉ Ngạn."

Bỉ Ngạn - loài hoa của một chuyện tình buồn.